Nhiên Yến thở phào một cái, suýt chút nữa là Yên Dụ đã lăn xuống đất luôn rồi. Nhưng anh còn chưa kịp đặt Yên Dụ lên giường thì tầm mắt của Nhiên Yến lại vô tình liếc xuống và thấy được một phong cảnh vô cùng kiều diễm.
Bởi vì khi nãy lăn lộn, nên quần áo của Yên Dụ đã trở nên xốc xếch vô cùng, thêm nữa là cổ áo khá rộng, bởi thế mà cảnh xuân sắc ở bên trong đều đang lộ ra bên ngoài một cách vô cùng rõ ràng, một bầu ngực căng tròn, trắng mịn.
Nhiên Yến nuốt một ngụm nước bọt, anh nhanh tay lấy tấm chăn mỏng dưới chân giường ra, che lại cho cô rồi đặt Yên Dụ trở lại trên giường, bước chân của Nhiên Yến hơi xiêu vẹo, bước nhanh ra khỏi phòng.
Lúc này, Yên Dụ lại mở mắt ra, cô trông vô cùng tỉnh táo, nhưng trên gương mặt không hề có lấy một tia cảm xúc.
Nghỉ ngơi vài ngày, cuối cùng thì sức khỏe của Tịnh Vũ, An Nhĩ và Yên Dụ cũng đã khôi phục trở lại. Tịnh Vũ vừa nấu xong một nồi cháo đậu xanh với bồ câu, cô kêu An Nhĩ mang ra bàn giúp rồi tự tay múc ra chén cho từng người. Tịnh Vũ quay sang hỏi Nhiên Yến: “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Nhiên Yến uống vài muỗng cháo rồi mới ngước mặt lên, đáp lời của Tịnh Vũ: “Trước tiên thì chúng ta tìm đất liền để cập bến, sau đó đi hỏi thăm tin tức của kẻ đó. Dựa vào cách ăn mặc của lũ cướp biển thì sư phụ nghĩ, thế giới này không phải là một nơi quá hiện đại, có vẻ như là đang ở trong thời kỳ cận đại.”
Lúc này, dường như An Nhĩ lại liếc xéo Nhiên Yến: “Thời cận đại ấy à? Con không biết thế giới này ra sao, nhưng nếu là thời cận đại ở nơi chúng ta ở thì phụ nữ mặc đồ rất thoáng, áo đều được thiết kế theo kiểu lộ nửa ngực đấy. Chắc là sư phụ sẽ thích, tâm hồn to lớn mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT