Nhiên Yến có chút bất đắc dĩ nhìn An Nhĩ đang nói bằng cái giọng âm dương quái khí, thằng bé lại muốn trêu chọc anh rồi đấy. Nhưng nghĩ lại thì sao người đệ tử này của anh lại giống như một cô gái vậy chứ?
Tịnh Vũ và Yên Dụ nhìn nhau cười toe toét, lâu rồi không gặp Nhiên Yến hẳn là An Nhĩ cũng rất ngứa miệng rồi, cứ vô tình cố ý gì đấy, mỗi ngày đều nhắc đến Nhiên Yến không dưới ba lần.
Ở thêm hai ngày nữa thì Nhiên Yến cũng trở về ngôi nhà lá nhỏ của mình, hiện tại anh cũng chỉ mới đạt đến Viên Mãn Ma Pháp cao mà thôi, còn chưa đi được nửa hành trình. Nhưng vì bế quan tu luyện, không bị vương vấn bất cứ điều gì khác nữa nên thành ra tốc độ tiến triển của anh cũng không tệ.
Nhiên Yến cười hiền xoa đầu Tịnh Vũ một cái, xua tay: “Được rồi, bây giờ sư phụ phải tiếp tục bế quan. Nhưng lần này sư phụ sẽ không tùy tiện xuất quan nữa, đợi đến khi nào đạt được thành tựu đúng như mong đợi thì sư phụ mới xuất quan. Hai con đừng mong ngóng sư phụ làm gì, việc cơm nước cũng không cần đưa đến thường xuyên. Một tuần mang đến một lần thôi là đủ.”
Tịnh Vũ nghe vậy thì liền biết sư phụ đã dần dần tiến vào giai đoạn buông thực, nghĩa là buông bỏ thực phẩm thức uống. Có lẽ sư phụ muốn đạt đến ít nhất là cấp sáu để có thể buông thực hoàn hoàn, khi đó chỉ cần suy nghĩ đến lời chú ở trong đầu mà không cần trực tiếp niệm chú ra khỏi miệng.
Đương nhiên Tịnh Vũ biết rõ vì ở đời trước cô cũng từng tu luyện, nhưng đời này cô đã trở thành phụng hoàng, nhận được sức mạnh riêng biệt, không thể tu luyện thêm ma pháp hay bất cứ thứ gì được nữa. Cô và An Nhĩ chỉ có thể tự tu luyện sức mạnh riêng bản thân đã nhận được mà thôi.
Nhiên Yến nói vậy cũng là muốn gián tiếp thông báo với hai người đệ tử sự tiến triển của anh, để bọn họ khỏi lo lắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT