Nhắc tới việc hôn nhân của Lư Kiều Nguyệt và Đỗ Liêm, vậy phải nói xa.
Đỗ quả phụ, mẹ ruột Đỗ Liêm là muội muội ruột Hồ thị đại phòng Lư gia, cũng chính là Đại bá mẫu của Lư Kiều Nguyệt, trước đây hôn sự của Lư Kiều Nguyệt và Đỗ Liêm là Hồ thị nói vun vào.
Lúc đó Đỗ Liêm mười sáu, vừa thi đậu đồng sinh, mà Lư Kiều Nguyệt cũng đã mười lăm, hai vợ chồng Lư Minh Hải dù luyến tiếc nữ nhi như thế nào đi nữa, cũng nên bắt đầu thu xếp hôn sự.
Lư Kiều Nguyệt diện mạo tốt, gia cảnh Lư gia giàu có, mà gia cảnh Đỗ gia mặc dù kém, nhưng Đỗ Liêm có tiền đồ. Bởi vậy, vừa lúc Hồ thị nói vun vào, làm vợ chồng Lư Minh Hải cũng hài lòng Đỗ Liêm, hai nhà liền định thân.
Sang năm Lư Kiều Nguyệt gả vào Đỗ gia.
Khi đó Lư Kiều Nguyệt không biết còn có những việc này, nàng lúc xuất giá, trong ngoại trừ chuẩn bị đồ cưới cho nàng, còn có của hồi môn hai mẫu ruộng tốt thượng đẳng.
Phải biết rằng nhà nông đại thể đều không giàu có, nữ nhi nhà bình thường xuất giá, của hồi môn chỉ là chút chăn bông, gia cụ, quần áo, có thậm chí không có đồ cưới, mang theo mấy bộ quần áo của mình tới nhà trai. Mà vợ chồng Lư Minh Hải lại cho nữ nhi của hồi môn hai mẫu tốt nhất, lúc đó làm oanh động cả thôn này.
Người người đều nói hai vợ chồng Lư Minh Hải điên rồ, ruộng đồng là của quý nông dân, đều để truyền cho con cháu hậu bối, nào có đạo lý làm của hồi môn cho con gái.
Bởi vì chuyện này mà Lư Lão Hán và Thôi thị còn răn dạy hai vợ chồng chi thứ hai, nhưng hai vợ chồng chi thứ hai kiên trì, hơn nữa hai mẫu ruộng tốt này không dùng tiền bạc công của Lư gia, là Mai thị dùng đồ cưới của mình đặt mua, bọn họ ngoại trừ bất mãn trong lòng, chứ không nói cái gì. Chỉ là rốt cuộc ở Lư gia đưa tới không ít mâu thuẫn, cho nên lúc đó Lư Kiều Nguyệt nhớ rất kĩ.
Lư Kiều Nguyệt là một cô nương hiểu chuyện hiếu thuận, biết của hồi môn là hai mẫu đất làm cha mẹ bị răn dạy, không chỉ một lần nói cự tuyệt. Dù sao chi thứ hai không chỉ có một mình nàng, nàng còn có ba huynh đệ, bọn họ sau này sẽ lấy vợ sinh con, cha và mẹ cũng phải chuẩn bị sau này cho họ.
Nhưng cuối cùng Lư Kiều Nguyệt vẫn bị thuyết phục, không chỉ hai vợ chồng Lư Minh Hải khuyên nàng, ngay cả đại ca Lư Nghiễm Nghĩa cũng ra mặt. Lư Nghiễm Nghĩa nói gia cảnh Đỗ gia không tốt, hai mẫu đất này phụ cấp vợ chồng son, sau này sống yên ổn. Người nhà không cầu khác, chỉ cầu Đỗ Liêm có thể đối xử tốt với Lư Kiều Nguyệt, đều là người một nhà, sau này nếu Đỗ Liêm có tiền đồ, cũng có thể giúp đỡ một vài.
Đây là ý người một nhà, cũng là lý do thuyết phục Lư Kiều Nguyệt, nàng vẫn nhớ kỹ trong lòng, nghĩ thầm sau này nếu Đỗ Liêm là tiền đồ, nhất định không được quên đại ân nhà mẹ đẻ.
Chỉ tiếc đến cuối cùng nhà mẹ đẻ không được dính chút ánh sáng nào của Đỗ Liêm, thậm chí bởi vì nàng liên lụy, dán vô số thuế ruộng tiến vào cái động không đáy Đỗ gia. Cha và mẹ còn phải nhìn sắc mặt Đỗ quả phụ, chỉ cầu bà ta có thể đối xử tốt với con mình. Nhưng đến cuối cùng, ca ca đệ đệ đều được đề thân, cưới vợ, bởi vì ngầm trợ cấp nàng, tẩu tử đệ muội làm không ít ầm ĩ, mà đại ca bởi vì nàng mà không còn mạng.
Mỗi khi nghĩ vậy, trong lòng Lư Kiều Nguyệt không thể bình phục, thậm chí oán hận tại sao mình ngu như vậy, tính tình mềm yếu, làm mẹ con Đỗ gia bắt chẹt, làm nhà mẹ đẻ chịu nhiều phiền phức. Cho nên lúc này nghe nói còn muốn kết thân với Đỗ gia, Lư Kiều Nguyệt làm sao có thể bình tĩnh được.
Đỗ gia, đó là nơi ma quỷ nàng tâm tâm niệm niệm muốn nhảy ra!
Lúc này trong lòng Lư Kiều Nguyệt cũng hiểu một chút, xem ra trước đây sở dĩ cho nàng của hồi môn hai mẫu ruộng tốt, không phải như trước đây từng nói với nàng, trong này có nguyên nhân khác. Là nàng ngu ngốc, mới ngây thơ chẳng biết gốc ngọn trong đó.
Thì ra lúc này Đỗ quả phụ đã bắt đầu tính toán nhà nàng, thua thiệt nàng vừa mới đầu gả đến Đỗ gia, còn tưởng bà ta là người tốt, bị bà ta lừa nhiều năm như vậy.
Còn có Đại bá mẫu, Lư Kiều Nguyệt không ngờ trong này còn có bóng của Hồ thị, phải biết rằng trước đây sau khi nàng gả vào Đỗ gia, Đỗ quả phụ duy trì sắc mặt tốt chỉ được nửa năm, dần dần lộ nguyên hình gây khó dễ cho nàng. Mà Đại bá mẫu không chỉ một lần tới cửa nói tốt thay bà ta, làm Đỗ quả phụ đòi càng được nhiều.
Lúc này nghĩ tới khi mới bắt đầu, và những kinh nghiệm trải qua ở đời trước, Lư Kiều Nguyệt đột nhiên ý thức được sự tình tựa hồ không hề đơn giản như vậy.
Nàng quả nhiên ngu ngốc, xứng đáng đời trước có kết cục thê thảm như vậy.
Hai vợ chồng Lư Minh Hải bởi vì chuyện của Đỗ gia mà xoắn xuýt, đồng thời trong phòng đại phòng Lư gia, Hồ thị cũng đang nói việc này cùng Lư Minh Xuyên.
Tuy nói Hồ thị muốn gạt trượng phu, nhưng cũng biết loại chuyện này không dấu được lâu, bà ta còn có việc cần trượng phu đi làm, đương nhiên phải nói cho hắn biết.
Đương nhiên, nói thì nói, nhưng nói như thế nào thì đó là chuyện của Hồ thị.
Hồ thị nói sự tình cho chồng biết, quả nhiên Lư Minh Xuyên cũng nổi giận.
Lư Minh Xuyên là trưởng tử Lư gia, tính cách khoan hậu thành thật, thái độ làm người trầm ổn kiên định. Hắn từ nhỏ biết mình là trưởng tử trong nhà, sau này phải lập môn hộ, mà bảo vệ mấy người đệ đệ là chức trách của đại ca, cho nên từ trước đến nay đều coi chuyện trong nhà hai người đệ đệ cho rằng là chuyện của nhà mình.
Không thể trách Lư Minh Xuyên nổi giận, chưa từng thấy ai xử sự như Đỗ gia, hai nhà là thân thích, sao có thể đưa ra yêu cầu quá phận như thế. Nhất là song phương đưa ra ý đồ kết thân, hôm nay chỉ kém đưa mọi chuyện ra nói rõ, lại đột nhiên nhảy ra cái này.
"Ngươi nói một chút coi, di muội rốt cuộc nghĩ như thế nào, cửa thân này rốt cuộc bà ta có còm muốn làm hay không?"