Ngoài phòng, hai gã nam tử thân hình to cao đứng thẳng.
Một người ước chừng hai mươi tuổi, mặc bộ trường bào màu xanh đậm, mày đẹp mắt sáng, rất anh tuấn. Khóe miệng chứa nụ cười như có như không, tựa nhu những người trong phòng kia náo loạn như vậy không phải bởi vì mình.
Người còn lại mặc áo ngắn vải thô màu đen, thân hình cao lớn, như một tòa núi nhỏ. Mắt một mí dài nhỏ, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi mỏng làm tăng thêm thần sắc lạnh lùng trên mặt hắn.
Lúc này hắn rất có ý tứ hàm xúc liếc xéo người bên cạnh, nói: “Ngươi không đi vào?”
Mai Trang Nghị lườm Hàn Tiến, quay đầu đi.
“Lúc này có thể đi chưa? Còn có, không phải ngươi bảo ta cho đi nhờ đoạn đường sao, làm sao lại đi theo tới nhà của ta rồi.”Hàn Tiến mặt mũi tràn đầy không cho là đúng, ánh mắt quét một vòng trong phòng, rơi vào người thiếu nữ ngồi ở một góc, con mắt lóe lóe sáng, quay đầu đi theo ra ngoài.
“Về nhà cũng không có việc gì để làm.”
Mai Trang Nghị xùy~~ nở nụ cười một tiếng, không nói gì.
Hai người lén lút lặng lẽ đi ra, lực chú ý của người trong phòng đều không ở chỗ này, đương nhiên không ai nhìn thấy.
*
Mai lão hán giải quyết dứt khoát, trong phòng yên lặng làm cho người ta phát run.
Cho dù trong lòng huynh đệ Mai Đại Hổ có chỗ nghi kị, cũng không dám tại chỗ lên tiếng.
Nhị tẩu Trần thị của Mai thị đứng lên cười hoà giải: “Hôm nay Mặc Lan và Nguyệt Nhi về đây, cần phải làm một bữa ngon. Vừa vặn ta và nhị ca muội hôm nay trở lại sớm, chủ nhà cho chúng ta hai con cá chép lớn, lát nữa làm kho tàu ăn.”
Thanh âm của bà phá vỡ yên tĩnh, Tiền thị tức phụ Mai Hồng Bang cũng nói góp vui: “Mẹ à, để con giúp người một tay.”
Mai Tiểu Hổ bị tức phụ véo một phát, kịp phản ứng, vội vàng nói với đại ca: “Đại ca, con lợn mới lấy về hôm nay vẫn còn ở bên ngoài kìa, hiện tại không xử lý, ngày mai chỉ sợ không bán nổi đâu.”
Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ như có kim châm ở mông, đứng lên, cúi đầu nói: “Ông, cha, chúng con đi xử lý con lợn bên ngoài trước.”
Mai lão hán ừ một tiếng, hai người vội vàng đi ra ngoài.
Mai Đại Hổ cũng có động tác, hắn một tay giữ chặt cánh tay Lưu thị, không nói hai lời dắt người đi ra ngoài.
Tất cả mọi người trong phòng nhìn động tác của hắn, lại không ai dám lên tiếng.
Liễu thị nặng nề thở dài.
Mai thị đứng lên, nói với Trần thị: “Nhị tẩu, đừng bận rộn, ta và Nguyệt Nhi còn phải về nhà.” Lại nói với Liễu thị và Mai lão hán: “Cha, mẹ, con đi về trước đã, hôm nay lúc ra cửa con nói với mẹ chồng sẽ về sớm.”
“Ở nhà ăn cơm xong hãy đi, đến lúc đó ta bảo nhị ca con đánh xe đưa về.” Mai lão hán nói.
Liễu thị kinh ngạc nhìn qua con gái: “Lan nhi…”
Mai thị nhìn bà lắc đầu, lại nói với Mai lão hán: “Thôi cha ạ, nhị ca bề bộn một ngày rồi, sao còn bảo huynh ấy đưa con về nữa? Một bữa cơm mà thôi, lúc nào ăn mà không được, đâu cần phải hôm nay.” Nói xong, bà vẫy Lư Kiều Nguyệt, hai người chuẩn bị trở về.
Mai thị ý chí kiên định, không có người khuyên bà nữa.
Tặng Quà
Động Lực
Đề Cử