Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ xấu hổ.
Tức phụ là vợ của mình, ngày bình thường nghĩ cái gì, hai người hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một chút. Cũng đã giáo huấn rồi, đáng tiếc vô dụng, thực tế nhi tử đã sinh ra rồi, hai người lại càng không thể so đo với tức phụ, dù sao các nàng ngày thường cũng không làm cái gì, nghĩ đấy là một ít hẹp hòi của phụ nhân mà thôi.
Chỉ là tuyệt đối không ngờ hai người lần này lại làm khác người như thế, mà còn để cho tiểu cô cô bắt gặp nữa.
Mai thị tính cách cương liệt, từ nhỏ ở nhà được cha mẹ huynh trưởng yêu thương, ở Mai gia có ảnh hưởng rất nặng. Không chỉ hai tẩu tử Mai thị ngày thường hơi sợ bà, mấy đứa cháu phía dưới cũng sợ bà.
Có lí do để sợ đấy, hai huynh đệ Mai Đại Hổ trong ngày vội vàng lo liệu gia kế, ngày thường ít quản dạy con, mà mẹ ruột thì luôn thương con mình, dù cho nhi tử ngày thường có chỗ nào không đúng, cũng không nỡ đánh chửi.
Nhưng Mai thị không giống với, bà thẳng tính, tính cách tích cực, đúng là đúng, sai là sai, đúng thì khích lệ, sai thì phải phạt. Cho nên Mai Trang Nghị và mấy đứa Mai Hồng Vũ, từ nhỏ đã bị bà dạy cho vâng lời đấy.
Loại tình huống này đến khi Mai thị xuất giá, mới hơi tốt một chút, tức là không tạo thành mấy huynh đệ Mai Hồng Vũ có tâm lý oán giận.
Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ trong lòng thấp thỏm không yên, sợ tiểu cô bởi vì chuyện này giận bọn họ. Đồng thời trong lòng cũng quyết định chú ý, lần này trở về nhất định phải răn dạy vợ mình một trận.
Liễu thị biết rõ tính tình con gái, lén kéo bà lại.
Mai thị tránh cái kéo của mẹ, ánh mắt quét một vòng người trong phòng, cuối cùng rơi vào trên người hai huynh đệ Mai Hồng Vũ.
“Ta cũng không muốn nói nhiều, tránh cho các cháu nói ta đây làm cô cô không cho các cháu mặt mũi. Ta chỉ nói một câu, Mai gia chúng ta tuyệt đối không có đạo lý tiểu bối leo lên đầu các trưởng bối giương oai, các trưởng bối như thế nào là chuyện của các trưởng bối, không phải chuyện các tiểu bối có thể nghi vấn!”
Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ ấp úng gật đầu.
Mặt Lưu thị trắng nhợt.
Mai thị không nói thẳng, sở dĩ bà phải làm như vậy không riêng gì giữ thể diện cho hai đứa cháu, còn phải giữ thể diện cho đại tẩu Lưu thị này. Nếu thật sự náo loạn ra, về sau đại tẩu Lưu thị này khó làm rồi.
Sự tình phát triển tới tình trạng này, trì độn như hai huynh đệ Mai Đại Hổ cũng ý thức được khác thường.
Mai Đại Hổ tròn xanh mắt hổ, nhìn chằm chằm hai đứa con trai của mình: “Rốt cuộc mấy đứa đã làm cái gì? Sao lại trêu chọc tới tiểu cô mấy đứa rồi?”
Từ nhỏ chính là như vậy, Mai thị ở phía trước răn dạy, với tư cách ca ca, hai huynh đệ Mai Đại Hổ ở phía sau tính sổ. Cho nên nói, mấy cháu trai này sợ Mai thị không phải không có đạo lý. Cha ruột còn coi trọng muội muội còn hơn coi trọng con trai, thật sự là tổn thương không dậy nổi.
Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ ấp úng nói: “Cha, chúng con, chúng con không làm cái gì…”
“Không làm cái gì? Không làm cái gì mà tiểu cô mấy đứa phải nói như vậy, nhất định là mấy xú tiểu tử các con làm chuyện bậy rồi!” Mai Đại Hổ tay nắm thành đấm rắc rắc, đứng lên.
Lưu thị mặt trắng bệch, từ phía sau lưng kéo hắn: “Đương gia…”
Mai Đại Hổ một tay kéo tay bà ta ra, đừng tưởng rằng hắn không thấy được tiểu muội vừa mới ý vị thâm trường liếc bà ta. Tiểu muội cho tới bây giờ tính tình một là một, hai là hai, không có chuyện bắn tên không có đích.
Xem ra mấy huynh đệ Nhị phòng Lư gia bảo vệ muội muội ( tỷ tỷ ), đều là di truyền ra, huyết dịch chảy ra từ Mai gia.
Mai lão hán một mực ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi không lên tiếng, giờ mới vỗ giường bàn nói: “Được rồi được rồi, làm ầm ĩ cái gì, cháu trai cũng đã có rồi, còn đánh con trai hả?!”
Lời này đương nhiên là răn dạy Mai Đại Hổ.
Mai Đại Hổ rất tủi, lúc trước khi hắn có con trai, cha hắn vẫn đánh hắn không ít đấy.
Mai lão hán trừng hắn một cái, sau đó đưa ánh mắt tới hai huynh đệ Hồng Vũ. Ông gian nan thở dài một hơi, nói: “Phùng thị và Tần thị kia, các cháu không cần phải đi đón, nếu tự mình không biết trở về, vậy thì không cần trở về nữa!”
Mai lão hán lúc tuổi còn trẻ tính tình nóng nảy, cũng chỉ có Liễu thị mới có thể kìm được ông. Giờ đây tuổi mỗi năm một nhiều, tính tình nóng nảy kia bớt đi chút ít, cực nhỏ trước mặt người khác hiển lộ ra, nhưng không có nghĩa là ông không làm gì được.
Kỳ thật trong lòng Mai lão hán đã sớm nhẫn nhịn một đống lửa giận, chỉ có điều lão bà tử luôn khuyên ông, hơn nữa e ngại mặt mũi nhi tử tức phụ trước mặt cháu trai, mới một mực đè nén. Hôm nay đã ồn ào thành bộ dạng này, dứt khoát trừng trị cả thể, cũng miễn cho mấy đứa ranh bên dưới không nhìn thấy đương gia là ai.
Sắc mặt huynh đệ Mai Hồng Vũ càng trắng, vội vàng thưa dạ.