Lô Kiều Nguyệt tai nghe mẹ chồng chửi rủa, nhưng không hề nhắc tới việc cưới vợ bé, tâm dần dần ngã xuống đáy cốc, cùng lúc đó trên mặt có thêm cái cười châm chọc. Nàng lau nước mắt trên mặt không biết đã chảy từ lúc nào, lại nhìn về phía Đỗ mẫu, không nhắc tới cái khác, chỉ kiên nhẫn tiếp tục hỏi việc bỏ nàng là ý của đối phương hay Đỗ Liêm. 


Nhưng Đỗ mẫu lại như nghe không lọt lời của nàng, chỉ mắng nàng làm chậm trễ hương khói Đỗ gia, là phân chiếm hầm cầu, không đáp lời của nàng. 
Đến lúc này rồi, Lư Kiều Nguyệt còn cái gì không hiểu chứ?
Nói vậy đây cũng là ý của Đỗ Liêm rồi…


Kỳ thực không phải là nàng không hiểu, rất lâu trước đây nhìn như rất nhiều chuyện đều do mẫu Đỗ đứng ra, nhưng nếu nói phía sau không có bóng dáng Đỗ Liêm, Lư Kiều Nguyệt là trăm triệu không tin. 
Chỉ là nàng cực khổ nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, nàng luôn ngoảnh mặt làm ngơ sự thực mắt mình bị mờ, tự coi mình làm một kẻ ngu si, lừa gạt mình rất nhiều chuyện đều không có liên quan gì tới Đỗ Liêm, đều là bởi vì bà bà, là bà bà quá mức nghiêm khắc…


Tựa hồ an ủi mình như vậy, có thể làm cho mình kiên trì, dù sao vì Đỗ Liêm, nàng đã không còn gì cả, ngay cả nhà mẹ đẻ bên kia cũng đã chặt đứt liên hệ…
Nàng không thua nổi, cũng không thể thua, cho nên chỉ có thể buồn bực đi về phía trước, hôm nay chứng kiến bị bỏ, cũng không có cách nào tự lừa mình nữa rồi. 


Lư Kiều Nguyệt ngươi là một kẻ mù, đáng đời ngươi mắt mù dung hủy, đáng đời ngươi bị bỏ. Bởi vì ngươi có mắt không tròng, đem lang sói làm phu quân, liên lụy nhà mẫu đẻ, hại chết đại ca, còn gài bẫy chính mình…
Một ngụm máu tươi từ miệng Lư Kiều Nguyệt phun ra, vào trước mũi giày Đỗ mẫu, làm bà ta sợ hãi lui về phía sau, sau đó vẻ mặt chán ghét che mũi xua tay. 


"Ngươi đi nhanh lên đi, ta sai người đưa ngươi về quê, ngươi có nhà mẹ đẻ, không phải là không có tin tức… Đỗ gia chúng ta coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi rồi…"
Tai Lư Kiều Nguyệt không còn nghe rõ được mẫu Đỗ nói gì, nàng chỉ cười thảm, trên mặt xưa nay dịu dàng nhu thuận lúc nay tràn đầy xúc động phẫn nộ, lời chôn giấu ở trong lòng thật lâu lúc này mới phun ra. 


"Hết lòng quan tâm giúp đỡ? Thế nào là hết lòng quan tâm giúp đỡ? Đỗ gia ngươi không có tài sản, vốn là một đám dân quê, trong nhà muốn đất không đất, muốn tiền không tiền, nói là nuôi một người đọc sách, chỉ là phùng má giả làm người mập thôi… Là Lư Kiều Nguyệt ta bị mù mới gả vào Đỗ gia ngươi, từ khi mới gả, cả nhà lớn bé Đỗ gia ngươi dựa vào ta và nhà mẹ đẻ ta mà sống… Đỗ Liêm hắn có được hôm nay, là Lư Kiều Nguyệt ta vất vả phá hủy thân thể mệt mù hai mắt, hôm nay Đỗ Liêm hắn trở nên nổi bật lại muốn bỏ ta? Ta cáo các ngươi lên nha môn!"


Những lời cuối cùng này, Lư Kiều Nguyệt cơ hồ nói từng chữ một. 
"Đừng quên năm đó ta mang bầu, vì sao đứa bé trọng bụng kia không còn. Mẫu thân, ngươi nói lời này rốt cuộc có đạo đức không?"
Những lời này chứa quá nhiều tin tức, những người xem náo nhiệt hai bên trái phải đều dựng hai lỗ tai, mà Đỗ mẫu nghe xong lời ấy, nét mặt không giấu được vẻ chột dạ. 


Còn không đợi bà ta mở miệng phản bác, Lư Kiều Nguyệt lại nói: "Đỗ gia ngươi nói ta vô hậu phạm vào Thất xuất chi điều, cũng đừng quên ngoài Thất xuất còn có Ba không."
Lô Kiều Nguyệt tuy là xuất thân nông dân, nhưng không phải là dốt đặc cán mai, Đỗ Liêm là một người đọc sách, đương nhiên mưa dầm thấm đất hiểu được rất nhiều. 


Nàng gằn từng chữ một: "Có chỗ lấy mà không chỗ trả, càng là ba năm tang, trước nghèo hèn sau phú quý. Bởi vì ta nữ nhi này gả vào Đỗ gia ngươi, người nhà mẹ đẻ ta hàng năm trợ cấp cho ta, làm cả nhà không hòa thuận. Năm ấy giữa trời tuyết vì đi đưa lương cho ta, đại ca ta ngã vào vách núi bỏ mình, cha mẹ ta gặp đả kích liên tiếp qua đời. Trong ba không, ta chiếm hai điều, Đỗ gia ngươi có tư cách gì hưu ta!? Nếu như muốn hưu, cũng được! Chúng ta đi tìm Thuận Thiên phủ doãn phân xử đi!"


Kỳ thực đến lúc này rồi, Lư Kiều Nguyệt cực kì thất vọng Đỗ Liêm thậm chí người Đỗ gia, chỉ là nàng bỏ ra tất cả, lại rơi xuống kết cục chịu khổ bị hưu, trong lòng làm sao có thể cam nguyện, cho nên mới phải nói ra lời ấy, cũng là đánh chủ ý mình không thoải mái cũng để cho người Đỗ gia không thoải mái. 


Mà Đỗ mẫu vốn là một thôn phụ nông thôn, cho tới bây giờ không có kiến thức gì, bà ta chỉ biết nhi tử mình nói muốn hưu Lư thị này chỉ có thể dùng danh nghĩa vô hậu, cái khác có thể không nói tận lực không đề cập tới, dù sao nhà mình không chiếm ý, nếu làm lớn chuyện, sẽ gây trở ngại tới tiền đồ con mình. 


Lúc này thấy Lư thị nói xé rách cả tầng ‘Nội khố’ ra trước mặt mọi người, lại thấy nàng lời thề son sắt nói nhà mình không hưu được nàng, mẫu Đỗ lúc này hoàn toàn luống cuống. Bà ta sợ Lư thị làm nhà mình mất thể diện, gây trở ngại đối với tiền đồ con trai mình, vừa giận Lư thị tại sao lại bỗng nhiên cứng rắn không nhu thuận, khó chơi như vậy. Trong lòng nóng nảy phẫn nộ, giơ tay đánh nàng. 


Mà Lư Kiều Nguyệt đại khái là bệnh lâu chưa lành, cũng có thể là thân thể quá mức suy nhược, bị bà ta đẩy như vậy, thân thể lệch sang một bên ngã vào tường. 
Đỗ mẫu miệng hùng hùng hổ hổ, đang định tiến lên túm nàng mạnh mẽ đuổi đi. 
Đột nhiên hai bên có tiếng thét chói tai vang lên. 
"Chảy máu, chết người rồi "


Chỉ thấy Lư thị từ bức tường vô thanh vô tức trợt xuống mặt đất, trên trán là vết máu rất to, mặt như giấy vàng, hơi thở hoàn toàn không có, mà trên miệng lại treo một nụ cười. 
Đỗ mẫu sắc mặt trắng bệch, đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play