Không bao lâu sau, phụ cận Đỗ trạch có không ít người tới xem náo nhiệt, mọi người vây quanh trước đại môn Đỗ gia hơn ba tầng chật như nêm cối. 


"Ngươi đồ gà mái không đẻ trứng chiếm danh phận chính thất của con trai ta, đó là ta nhân từ, hôm nay ngươi gả nhập Đỗ gia ta đã có sáu bảy năm, đến nay còn không sinh được một nam nửa nữ nào, ta đây làm bà bà có thương hại ngươi như thế nào đi nữa, cũng không tha cho ngươi được… Hưu thư này ngươi cầm lấy đi, cũng đừng nói ta Đỗ gia bất nhân nghĩa, ta sẽ sai người tìm xe ngựa đưa ngươi hồi hương…"


Trước đại môn Đỗ trạch, một lão phụ nhân mặc áo xếp xanh ngọc thêu văn phúc lộc, tuổi chừng năm mươi tuổi, vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ vào cô gái yếu đuối ngã dưới đất trước mặt nói. Bà ta vấn tóc ngắn lại ra sau gáy, lộ ra gương mặt dài, chân mày lá liễu, xương gò má cao vót, đôi môi thật mỏng, mở miệng đã ba phần cay nghiệt, lại càng không cần nói tới vẻ mặt ghét bỏ lúc này, vẻ chán ghét trong mắt rất rõ ràng. 


Cô gái trước mặt tê liệt ngã xuống thân thể cực kỳ đơn bạc, mùa đông rét mướt chỉ mặc một chiếc áo kép hơi mỏng, đứng trước khí trời rét lạnh này, gió lạnh thấu xương, thực làm cho người ta không đành lòng nhìn thấy. 


Lại nhìn kỹ tướng mạo, mới vừa đi nhìn thực sự làm cho người ta không dám tin tưởng đây là thê tử Đỗ Hàn lâm. Đỗ Hàn lâm cùng lắm chỉ hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi thôi, phong thần tuấn tú, khí phách, mà từ tướng mạo cô gái này nhìn ra chắc phải hơn ba mươi, thậm chí nói là bốn mươi tuổi cũng sẽ không ai không tin. 


Nhất là vẻ mặt nàng lúc này tái nhợt, cả người gầy trơ cả xương, khóe mắt và trên trán tràn đầy nếp nhăn nhỏ, trông già nua vô cùng. 
Đây là thê tử Đỗ Hàn lâm?
Trong đường hẻm hầu như không có ai từng gặp Lư thị này, chỉ nghe tên. Lúc này thấy nàng bộ dáng thê thảm, có người thương hại, người giật mình càng chiếm đại đa số, trong lòng mọi người theo bản năng hiện lên một ý niệm trong đầu. 


Thảo nào Đỗ gia này lại không để ý danh tiếng cho hạ đường Lư thị, Lư thị này thực sự không xứng làm phu nhân Hàn Lâm mà. 
Về phần không xứng cái gì, tất nhiên là không cần nói rõ. 
Lư Kiều Nguyệt không cần soi gương cũng biết mình lúc này chật vật như thế nào, thế nhưng oán ai đây? Lúc này lòng nàng tràn đầy mờ mịt. 


Nàng biết Đỗ Liêm trèo được lên cành cao, trượng phu, mẫu chồng, em chồng đều gạt nàng, người hầu trong nhà cũng không dám đưa một từ tới bên tai nàng. Nhưng nàng có lỗ tai, ánh mắt của nàng mặc dù quanh năm suốt tháng may vá mà bị mờ, nhưng tai nàng rất thính. 


Việc này còn phải quy tội cho hai người hạ nhân của Đỗ gia, hai hạ nhân này là Đỗ gia mướn tới. Hạ nhân mướn tất nhiên không quy củ bằng hạ nhân mua, bình thường làm xong việc, sẽ chạy ra ngoài nói nhà đông dài nhà tây ngắn, bình thường nói cũng không che lấp, cho nên gần đây chuyện về ‘Đỗ Hàn lâm trèo lên cành cao’, Lư Kiều Nguyệt sớm có ‘Nghe thấy’. 


Chỉ là trong lòng nàng vẫn giữ một tia kỳ vọng cuối cùng. 
Dù sao tình nghĩa giữa nàng và Đỗ Liêm bất đồng người khác, bọn họ là cùng nhau đi từ nghèo khổ tới. 


Qua nhiều năm như vậy, nàng trăm cay nghìn đắng lo liệu sinh kế trong nhà, một lòng cung cấp hắn học bài. Cung cấp cho một người đọc sách gian nan hơn so với tưởng tượng rất nhiều, không đề cập tới mỗi năm trả tiền cho phu tử, chỉ giấy và bút mực thôi cũng đã là một khoản gánh vác nặng nề. Nhất là từ lúc Đỗ Liêm trúng tú tài, thường ngày không thể thiếu xã giao và du lịch chung quanh cùng với bạn trường, đây càng cần tiền bạc tới chống đỡ. 


Nhưng tiền từ đâu tới?
Đỗ Liêm xuất thân bần hàn, không cha, chỉ có một mẫu thân ở quả, Đỗ gia không có tài sản. Từ khi nàng gả vào Đỗ gia, từng năm dựa vào đồ cưới của nàng cùng với nhà mẹ đẻ giúp đỡ duy trì gia kế. Sau đó nàng thực sự không còn mặt mũi nào liên lụy nhà mẹ đẻ, vừa vặn nàng có tay nghề thêu thùa không tệ, cả ngày dựa vào thêu thùa bán lấy tiền lo chi phí trong nhà. 


Cho nên Đỗ Liêm có thể từ một thôn nhỏ đi tới, trở thành tân khoa tiến sĩ, được nhập vào Hàn Lâm viện, hoàn toàn dựa vào hai mắt của nàng mò mẫm nhiều năm từng mũi kim sợi chỉ chẳng phân biệt ngày đêm đổi lấy. 


Tất cả khổ cực và mệt mỏi, không có từ nào có thể tả nổi. Đỗ Liêm có thể trúng cao, Lư Kiều Nguyệt vui vẻ hơn bất cứ người nào. Nàng nghĩ mình rốt cục hết khổ, được nghỉ ngơi một chút rồi, cũng có thể chăm sóc đôi mắt càng ngày càng mờ đi của mình, vậy mà còn có việc này chờ nàng. 
Hận sao?


Tất nhiên là hận. 
Không ai biết nàng vì Đỗ Liêm bỏ ra bao nhiêu, lại mất đi bao nhiêu!
Mà hôm nay Đỗ Liêm giàu sang, lại muốn bỏ nàng? Là với danh nghĩa vô hậu!
Phải biết rằng nàng không phải là không thể sinh, đương niên nàng đã từng mang thai, nhưng vì quá mức mệt nhọc mà đẻ non, từ đó về sau không có tin tức truyền ra nữa. Mọi chuyện này Đỗ Liêm đều biết, hắn từng an ủi, nhất định sẽ nỗ lực thi trúng, không làm … thất vọng nỗ lực của nàng, để cho nàng được sống cuộc sống tốt…


Lẽ nào hắn đã từng nói nói, đều là giả sao?
Lộn xộn trong lòng đảo loạn hơi thở của Lư Kiều Nguyệt, thân thể sớm suy yếu nay ho khan liên tục. Nàng bưng môi dùng sức khạc, thật vất vả mới làm cổ họng hết đau ngứa, lảo đảo đứng lên nhìn thẳng mẫu Đỗ vẻ mặt ghét bỏ. 
"Hưu thư này là ý của mẫu thân hay là phu quân?"


Đỗ Liêm hiếu thuận, chưa bao giờ làm trái ý mẫu chồng, mà mẫu chồng luôn nghiêm khắc với nàng, cho nên Lư Kiều Nguyệt tự an ủi mình, đây không phải là ý của phu quân, mà là của mẫu chồng. 
Đỗ mẫu nghe lời này, phiết mạnh đôi môi mỏng, muốn nói gì đó lại thôi, sau đó mắt lộ ra tàn khốc nói: "Ngươi không cần phải quan tâm là ý của ai, nhà ai cũng sẽ không cần một đứa con dâu không biết sinh, Đỗ gia ta ba đời con một, con ta tuyệt đối không thể vì ngươi mà không có hương khói."


Lô Kiều Nguyệt cố nén khuất nhục nói: "… Nếu là vì hương khói Đỗ gia… Ta không ngại cho phu quân cưới vợ bé…" Lời ấy nói ra, đã đại biểu Lư Kiều Nguyệt hạ thấp mình. 
Kỳ thực vấn đề này nàng đã sớm nghĩ tới, mấy năm nay nàng không có bầu đã từng nghĩ tới việc này.

 Nàng cũng từng nghĩ một đằng nói một nẻo đề cập với Đỗ Liêm, thế nhưng Đỗ Liêm lại thoải mái nói hắn sẽ không có lỗi với nàng, sẽ không cưới vợ bé, mà mẫu chồng mặc dù nghiêm khắc với nàng, nhưng cũng không đề cập tới vấn đề này. 


Hôm nay xem ra không phải là không nói, chỉ là thời gian chưa tới, dù sao trước khi Đỗ Liêm đậu Tiến sĩ, sinh kế của cả nhà nhờ hết vào nàng. Mà hôm nay không cần nàng nữa, tất nhiên là muốn nhắc lại chuyện xưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play