“Chúng nó có thể nói cái gì, Mai gia hôm nay còn chưa tới phiên chúng nó đương gia.”
Liễu thị là lão nhân cực kì hòa ái, nói ra lời như vậy, chứng tỏ rằng bà bất mãn hết sức với hai người này rồi.
“Cũng may mà lão Tam thông minh, lúc trước bảo cha con chia nhà cho ba huynh đệ chúng nó, tất cả bạc của phòng bọn họ, hai lão nhân chúng ta không hề lấy. Về phần vốn riêng của ta và cha con, về sau muốn cho ai thì cho ai, không tới phiên chúng nó nghi vấn.”
Nhắc tới cái này, không thể không nói Mai Trang Nghị là người thông minh, năm đó chuyện Mai gia ở riêng chính là hắn nói ra đấy.
Năm đó bởi vì chuyện này, Mai gia bị gợn sóng không nhỏ.
Nhưng mà Mai Trang Nghị nói đúng, nhóm ca ca tẩu tẩu tốt với hắn, vậy thì là phúc khí của hắn. Nhưng vài năm sau, nhóm chất nhi dần dần lớn lên, về sau không thể thiếu sẽ lấy vợ sinh con, nhân khẩu Mai gia sẽ ngày càng nhiều. Lúc này thỏa mãn, không có nghĩa là về sau cũng thế, thực tế từng người đều cưới vợ rồi, cho nên sớm phân rõ thì tốt hơn.
Năm đó khi đề nghị việc này, Mai Trang Nghị mới mười hai tuổi.
Sau đó Mai gia phân gia, tài sản được chia ra cho từng nhà, người một nhà thì vẫn ở cùng một chỗ. Bởi vậy hai ông bà Mai lão hán có thể được hưởng thụ niềm vui gia đình, mà không sinh ra mâu thuẫn gì.
Gia sản được chia làm bốn phần, ba con trai mỗi người một phần, hai vợ chồng Mai lão hán giữ một phần. Về phần nghề nghiệp của ai thì người ấy quản, ông không xen vào của người nào. Vấn đề nuôi dưỡng hai vợ chồng Mai lão hán, bởi vì năm đó hai người còn trẻ, cộng thêm tiểu nhi tử còn nhỏ, nên không chọn dựa vào các phòng bọn họ. Đợi về sau lão nhân lớn tuổi, lại bàn việc này.
Theo lý thuyết, cái này đã xem như phòng ngừa chu đáo rồi, nhưng như thế, cũng không thể tránh được một ít mâu thuẫn.
Cãi nhau chỉ vì vốn riêng trong tay hai lão nhân.
Người Mai gia đều biết trong tay hai khẩu Mai lão hán có vốn riêng, về phần bao nhiêu thì không biết, dù sao cũng là không ít. Người Mai gia không có suy nghĩ gì, ngược lại là hai cô con dâu đại phòng kia suy nghĩ đấy.
Cho nên nói, mọi nhà đều có một bản kinh khó niệm.
Người một nhà Mai gia cảm tình không tệ, đương nhiên đây là một đời trước, các con cái hai huynh đệ Mai Đại Hổ dần dần lớn lên, đều cưới vợ, thế hệ trước thì không có gì, đồng lứa nhỏ tuổi không khỏi sẽ sinh ra một ít tâm tư.
Nhất là hai con dâu Đại phòng, lúc vừa gả tới còn rất tốt, về sau có thể là cảm giác mình sinh thêm cháu trai cho Mai gia, liền cảm thấy lưng eo cứng cỏi, không khỏi nảy sinh tâm tư nhỏ nhặt, ngày thường luôn ưa thích ở sau lưng làm chút ít mờ ám.
Nếu nói cái khác, bọn họ cũng không dám, nhiều lắm thì náo chút ít ‘Tiểu cảm xúc’ hoặc là dạy con mình đòi Thái gia gia Thái nãi nãi muốn cái gì đó, không chỉ xui mấy đứa bé đòi, mình cũng mượn tên tuổi con muốn lấy. Nói ra chuyện không to tát gì, chỉ là khó tránh khỏi làm cho người ta chán ghét.
“Năm đó ở riêng, bạc và điền sản ruộng đất phân cho lão Tam đều giao cho cha con và ta quản lí. Qua nhiều năm như vậy, nó tuy có chút ít chơi bời lêu lổng, nhưng rất hiếm khi lấy bạc trong nhà. Ta và cha con không chỉ một lần ám chỉ qua lão Tam chưa bao giờ dùng vốn riêng của chúng ta, nhưng chúng nó đều không tin, cảm thấy chúng ta sau lưng cho lão Tam bạc.”
Mai thị cau mày: “Đại ca cùng đại tẩu đâu rồi, bọn họ mặc kệ à?”