Chu Minh phổ cập cho Triển Chiêu bọn họ một số thông tin mà bình thường ít có cơ hội tiếp xúc tới, đưa ra cái nhìn của bản thân, dĩ nhiên hắn cũng nói đây chỉ là suy đoán của mình mà thôi.
Triển Chiêu hỏi trong tay hắn có tranh của hoa đằng J không?
Chu Minh nói không có, hơn nữa trong giới nghệ thuật và bạn bè của mình cũng không có ai sưu tầm, bởi vì không có giá trị tăng không gian, trong hội họa thì thành tựu cũng không cao, mua về còn dễ gây phiền phức cho mình.
“Vậy có ai đang sưu tầm mấy bức tranh này không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Chu Minh có chút khó xử, “Cho dù là sưu tầm cái gì, bây giờ vẫn tính là một hành động buôn bán, nếu có ai đang sưu tầm cái gì, hầu hết đều sẽ tung tin đồn ra, có thể có người muốn bán thứ đó sẽ nâng giá lên, làm nó không chuẩn xác lắm. Tôi có thể đi hỏi thăm thử xem, nhưng nói thật, nếu có ai sưu tầm thứ này, sẽ không lộ ra lung tung, vì nếu bị đồn ra, rất dễ bị tăng giá hoặc tranh giành.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không biết làm sao — Thu hoạch quá nhỏ.
Chu Minh nói xong cũng xuống lầu bận bịu việc của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT