Sau khi đến Đại học BẮc Kinh, Vương Thành mới gọi điện cho Trịnh Kính Ân để xác nhận thời gian gặp mặt. Trịnh Kính Ân không phiền lòng vì cuộc gọi trễ, sau đó báo tin cho cha anh rằng người con trai mất tích 25 năm của họ đã đến. Nghe vậy, cha Trịnh không thể giữ bình tĩnh nữa, sự thay đổi của ông lập tức bị mẹ Trịnh nhận ra. Bà còn đùa rằng sao ông lại như một cậu trai trẻ non nớt thế kia.
"Bởi vì anh chuẩn bị cho em một bất ngờ." Cha Trịnh biết mình quá kích động không giống với thường ngày, nên tiết lộ một chút. Tuy nhiên, mẹ Trịnh không để ý lắm. Thường thì cha Trịnh hay chuẩn bị những món quà hoặc đưa bà đi những nơi vui vẻ để thư giãn, nên bà chỉ nghĩ lần này cũng vậy, dù mong đợi nhưng không quá kỳ vọng.
"Con và ba đã cùng chuẩn bị món quà này cho mẹ, lần này mẹ nhất định phải chờ đón nhé." Trịnh Kính Ân thấy lời của cha không có tác dụng, bèn thêm vào một câu để mẹ anh chú ý hơn, hy vọng bà chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Nghe con trai nói nghiêm túc như vậy, trong lòng mẹ Trịnh bất chợt nghĩ đến chuyện đó, nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ ấy. Bà đã hy vọng quá nhiều lần, mà lần nào cũng thất vọng. Bây giờ bà không dám trông đợi gì nữa, nhưng cũng không muốn làm con trai và chồng mất tinh thần.
"Được rồi, mẹ sẽ mong chờ vậy."
"À, món quà này cũng có phần của em gái, ngày mai để nó xin nghỉ một ngày rồi đi cùng." Trịnh Kính Ân nói.
"Món quà gì mà bí ẩn vậy, lại còn phải ra ngoài nữa?" Mẹ Trịnh ngạc nhiên hỏi.
Cha Trịnh chen vào: "Em cứ yên tâm đi, món quà này của anh và Kính Ân chắc chắn sẽ không làm em thất vọng đâu. Lần này em thực sự có thể mong đợi."
Mẹ Trịnh thoáng giật mình, cảm thấy lời của chồng có ẩn ý.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT