Người trong phòng bếp đã đích thân nói với bà, nói rằng vị ma ma đó sau khi vào phủ thì thường xuyên đến phòng bếp ăn vụng, món bà ta thích nhất chính là canh huyết yến. Hôm qua hôm kia còn ăn vụng gần nửa nồi, thiếu chút nữa là không đủ lượng dùng để bưng lên cho chủ nhân.
Vị Hề ma ma này cậy già lên mặt, ỷ vào việc bản thân có thâm niên trong vương phủ mà tự ý ăn huyết yến chuyên dụng của thế tử phi. Thật không may cho bà ta, chuyện này đã bị chiếc mũi thính của thế tử phi ngửi ra được.
Nết ăn của bà già này xấu xí, còn không biết xấu hổ đánh mắng người bên cạnh thế tử phi không biết quy củ?
Hề ma ma không ngờ được Tô Lạc Vân lại dựa vào cái mũi mà biết bà ta vào phòng.
Nghe được lời nói nhàn nhạt của Tô Lạc Vân, lúc bà ta biết được canh huyết yến này là thế tử đặc biệt chuẩn bị cho nàng thì bản mặt mo của bà ta không khỏi cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể tự cho là đúng nói: “Thì ra là huyết yến là đặc biệt nấu cho thế tử phi, những tên người hầu kia cũng thật là, vậy mà không thèm nói cho ta biết… Cũng phải, thế tử một thân một mình bên ngoài, không như trong vương phủ, những thứ như nhân sâm huyết yến, nếu như vương phi ăn không hết thì sẽ thưởng cho người hầu ăn…”
Ý của bà ta chính là, những thứ này trong vương phủ cũng không phải là vật hiếm có khó tìm, bà ta đã uống quen mùi, cho nên mới thuận tiện uống một chút.
Tô Lạc Vân mỉm cười, cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với bà ta, chỉ nhìn về phía Ký Thu vẫn đang nghẹn ngào thút thít nói: “Mau xin lỗi Hề ma ma, đều tại người ăn nói vụng về, không giải thích rõ, khiến ma ma hiểu lầm, suýt chút nữa là tìm một người khác thay thế ngươi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT