Lần trước ở trên núi, mặt của hắn đã bị trâm cài của nàng rạch bị thương, may mắn là vết thương đó không sâu, vài ngày là khỏi.
Vừa rồi quả thật là Tô Lạc Vân cố ý dùng trâm cài cọ vào cằm của hắn. Cho nên nàng lập tức cười, nói với thị nữ bên cạnh: “Ký Thu, ngươi tháo bớt trâm cài xuống, Thế tử không thích ta cài nhiều đến mức này.”
Sắc mặt của Ký Thu lập tức khẽ biến, lúc này đối phương mới phát giác thế tử phi đang nói bóng nói gió, cười nói kêu nàng ta tháo trâm xuống.
Hàn Lâm Phong cũng không biết trước đó cặp chủ tớ này đã xảy ra xích mích, chỉ cho là lời nói của mình vô tình ngăn cản sở thích yêu làm đẹp của nàng, lập tức nói: “Tháo xuống làm gì? Nàng cài những thứ này trông rất đẹp.”
Tô Lạc Vân đang mò mẫm tháo một cây trâm có tua rua trên đầu xuống, nghe hắn nói vậy thì cười nói: “Đẹp thì có đẹp nhưng lại không thoải mái, hơn nữa những âm thanh những trâm cài này phát ra khiến cho ta không thể xác định rõ phương hướng được.”
Ánh mắt của nàng không nhìn thấy gì, muốn làm gì đều sẽ dựa vào mũi và tai, cài nhiều trâm như thế này quả thật là có hơi vướng víu, vì vậy Hàn Lâm Phong không nói gì thêm nữa.
Nhưng mà lúc hai người ăn cơm thì Hàn Lâm Phong vừa bỏ thêm lòng đỏ trứng vịt muối vào chén cháo của Tô Lạc Vân, vừa nói: “Thị nữ bên cạnh nàng đều là sau khi ta vào kinh mới mua vào phủ. Nếu như nàng cảm thấy không hài lòng với bọn họ thì có thể tự mình đổi người, không cần phải nói với ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT