Nhìn Hàn thế tử rốt cuộc buông tay, Đinh Bội vội vàng đến bên người Tô Hồng Mông, vừa thay phu quân xoa cổ tay bị sưng đỏ, vừa xem thường nhẹ giọng nói: "Đồ vật quý giá vậy, sao thế tử lại cho Tô Lạc Vân kia ? Nàng ta chỉ là là một nữ thương nhân bị mù, sao có thể nhận nổi ân nghĩa của ngài ? "
Trong lời nói của bà ta dường như có ý gì đó, như là bà ta đang muốn nhắc nhở thế tử đừng chìm trong vũng bùn, hoặc là hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Tô Lạc Vân.
Hàn Lâm Phong cũng không thèm nhìn Đinh Bội, chỉ nhận lấy chén trà vừa được gia nhân châm thêm, không để ý lắm nói: "Làm sao? Thứ này quý giá sao? Trong phủ ta có không ít thứ này, thế tử ta từ trước đến nay không để ý tới những chuyện như thế, quản gia lấy một chút cho Sấu Hương Trai dùng để làm cao, cũng là chuyện thường. "
Hắn nhẹ nhàng nói một câu, phản bác lại lời nói ám chỉ của Đinh Bội, lại đẩy sự việc cho quản gia của hắn.
Mọi chuyện đều hỏi rõ ràng , phủ doãn gia* cũng không tiện hỏi thêm nữa.
*Phủ doãn (chữ Hán: 府尹) là chức danh trong hệ thống quan chế thời phong kiến, tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh đô.
Có lẽ nhận thấy chính mình quấy rầy sự phong nhã của thế tử, liên luỵ người tình của hắn bị giam cầm, lập tức xin lỗi Tô Lạc Vân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT