Việc từ hôn vốn huyên náo xôn xao, lại không tiếng động mà kết thúc lặng lẽ như vậy.
Hai nhà nhanh chóng đạt thành thống nhất, lấy lý do bát tự không hợp để chấm dứt hôn sự. Tô gia thậm chí không yêu cầu Lục gia bồi thường, cho phép Lục gia tùy ý khiêng sính lễ trở về.
Khi Tô Lạc Vân nghe được điều này, trong lòng như một tấm gương sáng.
Xem ra, vị Lục lão gia kia làm việc hiền hậu, cũng không làm ầm lên vì chuyện Tô gia phu nhân từng là kỹ nữ, là ngoại thất. Nhưng ông ta cũng dùng chuyện này để áp chế, buộc phụ thân phải đồng ý từ hôn trong âm thầm.
Dù sao, kết thông gia cùng nhà như vậy, cũng không phải là chuyện gì vinh quang. Lục gia lão gia cũng coi trọng thanh danh của mình, mà Lục Tô hai nhà vẫn còn một số liên hệ trong việc công và chuyện làm ăn, nếu có thể giải quyết trong lặng lẽ, vậy là tốt nhất rồi.
Lục gia được như ý nguyện, nhưng Tô gia không thể bình tâm tĩnh khí. Tô Thái Tiên là người không hiểu nhất, thấy phụ mẫu không có ý định đến Lục gia để làm hòa, nàng ta lại chạy đến ngõ Điềm Thủy khóc lóc van xin, mong Tô Lạc Vân ra mặt khuyên nhủ Lục công tử.
"Tỷ tỷ, muội biết Lục công tử nghe lời tỷ nhất, nếu tỷ đi khuyên chàng ấy, chàng ấy nhất định sẽ nghe lời..."
Tô Lạc Vân lại thờ ơ tiếp tục gảy bàn tính, lạnh lùng nói: "Nếu như ta có năng lực lớn như vậy, lúc trước bị thương nhìn không được, chuyện thứ nhất chính là để hắn xé bỏ hôn ước với ngươi, sau đó ném vào mặt của ngươi."
Tiếng khóc của Thái Tiên ngừng lại, tâm trí chỉ muốn gả đi của nàng ta cuối cùng đã mở ra một chút khe hở, nhớ ra tại sao đôi mắt của Lạc Vân bị mù.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play