Vương gia dường như bị những lời nói đó của Tông Vương phi chạm vào vảy ngược của mình, ánh mắt tối sầm lại trong chốc lát.
Chỉ là lúc vương gia nhẹ nhàng đặt cây bút lông trong tay xuống chỗ kê bút bằng ngọc, dường như cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đã làm vơi đi cơn tức giận đến đột ngột.
Tiếp sau đó, Bắc Trấn vương cũng là dáng vẻ đã quen với chuyện này, một khi thật sự bắt đầu cãi nhau, liền trầm mặc không nói gì, xoay người rời đi.
Mọi người đều ra ngoài hết rồi, Tông Vương phi vẫn đứng bất động tại chỗ.
Hề ma ma cẩn thận đỡ cánh tay của vương phi rồi nói: "Cần gì phải vì chuyện của tiểu bối mà cãi nhau với Vương gia như vậy?"
Tông Vương phi lại cười lạnh một tiếng rồi nói: "Nhìn thấy chưa? Đến cả việc cãi nhau ông ấy cũng không muốn cãi với ta. Năm đó ta luôn cho rằng, ông ấy đến Tông gia cầu thân, chính là thật lòng ái mộ ta. Nhưng mà sau này ta mới hiểu, cha ta làm quan không liêm chính, tầm nhìn hạn hẹp, làm đến chức Thứ sử ở Thái Châu, cũng không thăng chức được nữa. Chọn nữ nhi của người như vậy, bệ hạ mới không nghi ngờ. Con người ông ấy, nhìn thì có vẻ thật thà sợ phiền phức, nhưng mỗi việc mà ông ấy làm, đều có mục đích cả. Trong mắt ông ấy có ai không phải là một quân cờ cơ chứ? Ta nổi giận thì đã sao? Chỉ cần không cản trở chuyện của ông ấy, thì mọi thứ ông ấy đều có thể nhịn được."
Hề ma ma cảm thấy Tông Vương phi nói nặng lời rồi, bèn khuyên giải tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT