Hàn Lâm Phong cười nhẹ một tiếng, cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Chỉ là cuối cùng hắn cũng nhận lấy cuốn sổ trong tay của Viên Tích, sau đó nói: “Tào đại ca hy vọng ta cứu vãn tiền đồ của nghĩa quân, nếu như ta nói có thể thì có phần hơi quá sức, nhưng mà để giải cứu cho Tào đại ca và gia đình của huynh ấy lại là việc ta không thể thoái thác được. Việc này cần phải vạch ra kế hoạch cẩn thận, huynh đang bị thương nặng, vẫn cần phải tịnh dưỡng. Nơi này là chỗ ở tạm thời phu nhân của ta sắp xếp cho huynh, huynh có thể an tâm ở đây, không cần lo lắng lại có người đến truy sát huynh.”
Viên Tích vội vàng gật đầu, lại có chút hổ thẹn mà nói: “Nghĩ đến lúc đầu, lúc hai người thành hôn ta còn cho rằng nữ tử này không xứng với thế tử, còn có ý nghĩ qua loa cho có lệ, món quà tặng cho người cũng khá sơ sài. Nếu như sớm biết thế tử phi là nhân vật thần tiên như này, ta cũng không dám thờ ơ như thế…hôm nay nàng còn hỏi ta ban đầu đã tặng món quà gì…đây không phải là đang bắt bẻ ta ở trong lòng hay sao?”
Hàn Lâm Phong không ngờ rằng Viên Tích lại khó xử việc này, ngay lập tức thẳng thắn cười một tiếng, đứng dậy nhường Lạc Vân bước vào phòng, thuật lại lời của Viên Tích một lần nữa.
Tô Lạc Vân bất lực lắc đầu, mỉm cười rồi nói: “Viên tiên sinh, người nghĩ quá nhiều rồi. Ban đầu lúc ta thành hôn với thế tử, đến cả kiệu hoa cũng không ngồi, chỉ là làm qua loa cho có lệ, làm sao dám bắt bẻ ngài được chứ! Ta còn phải thay mặt nha hoàn xin lỗi ngài, nàng ấy nặng tay, xém chút nữa phạm phải sai lầm lớn rồi!”
Bây giờ Viên Tích đã bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thời gian nhàn nhã cẩn thận nhìn thế tử phi, chỉ là nhìn hai lần, lập tức hổ thẹn mà tránh né không muốn nhìn nữa—nữ tử có vẻ ngoài xinh đẹp như hoa này, ngồi cùng hắn trên một chiếc xe yểm hộ cho hắn, đúng là thiệt thòi danh tiết. Hắn nên phải đập đầu vào tường chết cho rồi, để bảo toàn danh tiết cho phu nhân trẻ tuổi nhà người ta.
Nhưng hắn vừa hổ thẹn ngẩng đầu lên, Lạc Vân hời hợt cắt ngang mà nói rằng: “Đại trượng phu hành động không cần câu nệ tiểu tiết. Nếu như không thẹn với lòng, hà tất phải câu nệ khuôn mẫu chứ? Thế tử không phải là người cổ hủ tính toán so đo những chuyện vặt vãnh. Viên tiên sinh cũng là hào hiệp dị sĩ từng trải qua mưa gió ở chốn giang hồ. Lạc Vân bất tài, tuy chỉ là nữ tử nhưng cũng có tấm lòng hào hiệp, mọi người nếu đã là người trong giang hồ, thì thôi đừng bàn đến những lễ nghi rườm rà đó nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT