Tô Hồng Mông đã có được hương thơm mới để ứng phó với công chúa Ngư Dương nên cũng đã yên tâm rất nhiều, bất giác cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí dỗ dành tiểu tổ tông ông mới rước về nữa.
Bởi vì đại nữ nhi của mình che giấu công thức khiến ông cực kỳ tức giận. Nghe thấy đề nghị của Đinh thị thì cười lạnh, nói: “Cho chó ăn bánh bao, còn có thể đổi được một cái lắc đuôi của con chó. Còn nó chính là một con bạch nhãn lang*! Chỉ biết che giấu mọi thứ với ta! Không cho! Bản thân nó muốn căn nhà nát đó thì để nó dùng của hồi môn mà mẫu thân nó để lại tự bù vào!”
*sói mắt trắng, ám chỉ người vong ơn bội nghĩa.
Đinh thị lượn lờ ở đây nửa ngày, lấy lùi làm tiến chính là muốn nghe được Tô Hồng Mông nói ra những lời này, nghe xong thì khóe miệng bà ta mỉm cười. Sau khi an ủi Tô Hồng Mông vài câu thì lập tức đi lựa chọn đồ cưới cho nữ nhi của mình.
Tô Hồng Mông không có kiên nhẫn với những thứ này, toàn bộ đều giao cho Đinh thị toàn quyền xử lý. Gần đầy ông rất bận, toàn bộ suy nghĩ và hứng thú đều đổ vào con đường làm quan. Đối với việc gả nữ nhi, ông rất vui lòng giao cho Đinh thị lo liệu, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Đồ cưới là đại diện cho thể diện của nhà họ Tô, không thể để cho nhà họ Lục coi thường được. Nếu như Đinh thị có thể làm hoành tráng một chút thì người làm Khố Sử đại nhân như ông ta cũng nở mày nở mặt.
Nhưng mà việc ông làm lơ với đại nữ nhi cũng không thể kéo dài quá lâu.
Qua mấy ngày, công chúa Ngư Dương nghe được từ trong miệng của quản sự việc những hương liệu này là do một nữ tử yếu đuối mắt mù làm ra thì tấm tắc cảm thấy kỳ lạ. Nàng bảo quản sự truyền lời, sẵn tiện đưa Tô Lạc Vân qua đây gặp mặt, giúp nàng thưởng thức hương liệu mới.
Việc này là chuyện vinh hạnh biết chừng nào, Tô Hồng Mông kích động đến phát điên rồi. Trong nhất thời ông ta cũng quên luôn việc tiền trong nhà “thiếu thốn”, cố ý mời một vị ma ma trong cung đến ngõ Điềm Thủy bổ túc cho Tô Lạc Vân một số nghi lễ cung đình, miễn cho nàng thất lễ trước mặt công chúa.
Về phần trang sức y phục để nàng vào trong phủ Phò Mã, Tô Hồng Mông cũng tự mình phân phó người hầu chuẩn bị tươm tất.
Tô Thái Tiên ghen tị đến đỏ mắt, thốt ra mấy lời chanh chua khó nghe, cảm thấy bản thân còn mấy tháng nữa là phải nạp lễ, vốn dĩ từ trên xuống dưới nhà họ Tô phải xem nàng ta là trung tâm, vì sao tỷ tỷ vừa trở lại thì đã đảo khách thành chủ rồi?
Đinh thị vốn cho rằng bản thân bà ta đã đè ép kế nữ không ngóc đầu lên được, không nghĩ tới Tô Lạc Vân lại có thể âm thầm dựa vào Lục Linh Tú, móc nối được với công chúa Ngư Dương. Mặc dù trên mặt của bà ta mỉm cười nhưng trong lòng đã sớm tức đến lật bàn.
Con nhỏ chết tiệt, thế mà lại không biết xa cách với tiểu thư nhà họ Lục để tránh hiềm nghi! Chắc là nàng ta đã hối hận, chuẩn bị đi đào góc tường của Thái Tiên!
Thế là ngay trong đêm, bà ta đã không nhịn được mà nói bóng nói gió bên tai của Tô Hồng Mông, muốn bảo Tô Lạc Vân giả bị bệnh, không thể đi đến phủ Phò Mã gây náo loạn được.
Đáng tiếc, Tô lão gia đã trầm mê vào trong quyền chức, chỉ cần là chuyện liên quan đến con đường làm quan thì chuyện gì cũng sẽ làm!
Hôm Tô Lạc Vân tiến vào phủ Phò Mã, sáng sớm Tô đại gia đã cố ý đứng chờ ở ngõ Điềm Thủy, tận tình chỉ bảo, muốn Tô Lạc Vân nhắc đến hắn ở trước mặt của công chúa, nói tốt vài câu về ông ta.
Tô Lạc Vân câu nghe câu không, cảm thấy cha có chút tham lam.
Nàng chỉ là nữ nhi của một thương nhân nho nhỏ đi gặp công chúa mà thôi, vốn chỉ là hứng thú nhất thời của người quyền quý, cũng không phải là khách quan trọng gì. Về phần cha nàng muốn dựa vào việc này mà thăng quan tiến chức thì càng là mơ mộng hão huyền.
Tô Hồng Mông nghe thấy những lời mất hứng của nữ nhi, bất giác có hơi tức giận. “Sao con lại nghe không hiểu vậy? Con chưa bao giờ nghe qua câu mưu sự tại nhân hay sao? Mồm mép lanh lẹ lúc bình thường đòi tiền cha biến đâu mất rồi? Đi gặp người quyền quý cũng đừng có mà giở thói hư tật xấu ra, cái miệng nói chuyện ngọt chút cho ta! Thật là đáng tiếc, vì sao công chúa lại không cho ta đi, nếu như ta có thể đi thì tuyệt đối sẽ không lãng phí một cơ hội tốt như thế này…”
Tô Lạc Vân không thích nghe Tô Hồng Mông lải nhải, cho nên đã lấy lý do bản thân sợ đến trễ sẽ bị công chúa trách phạt rồi lập tức rời khỏi ngõ Điềm Thủy.
Dựa theo lời phân phó của quản sự, Tô Lạc Vân ngồi xe ngựa đi đến phủ công chúa, lại bởi vì tới quá sớm cho nên vẫn luôn chờ ở trong sương phòng, suy nghĩ xem sau khi trà yến kết thúc, công chúa có nhớ tới việc phải gặp nàng hay không.
Từ sau khi hai mắt bị mù, Tô Lạc Vân cực kỳ ghét việc phải đi đến những nơi xa lạ.
Trước mắt bị bao trùm bởi một màu đen, mùi hương trong căn phòng nàng bước vào cũng rất lạ lẫm, mỗi một viên gạch dưới chân cũng không biết là dẫn tới nơi nào. Những thứ này kết hợp lại với nhau khiến cho nàng có một cảm giác vô cùng không thoải mái.
Nàng cố gắng đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng, cẩn thận lắng nghe xung quanh, có thể mơ hồ nghe được nhưng tiếng cười đứt quãng của những nữ tử phát ra từ hoa viên cách nơi này không xa. Có lẽ là công chúa cùng với những vị khách khác đang ăn uống vui vẻ…
Hương Thảo đứng ở bên cạnh nàng, nhìn đại cô nương nhà mình ngồi ngay ngắn trên ghế, sống lưng thẳng tắp thì hỏi nhỏ: “Cô nương ngồi mệt rồi đúng không? Nói không chừng công chúa đã quên chuyện hôm nay ngài ấy sẽ diện kiến cô nương rồi, có muốn em tìm quản sự hỏi một chút hay không?”
Tô Lạc Vân lắc đầu, công chúa Ngư Dương muốn gặp nàng cũng chỉ là do nhất thời nhàm chán rồi bày trò tiêu khiển mà thôi. Nàng đã chuẩn bị một hồi nữa sẽ chào tạm biệt, sao có thể đường đột cầu xin người khác đi nhắc nhở vị công chúa quý nhân hay quên này chứ?
Đúng lúc này, quản sự của phủ Phò Mã đột nhiên đến đây thông báo, công chúa cho mời đại cô nương nhà họ Tô đi qua bên kia.
Tô Lạc Vân được Hương Thảo dìu đứng dậy, nàng đi dọc theo con đường lót đá xanh tới noãn các ở hậu hoa viên.
Vừa bước vào bên trong noãn các, khứu giác nhạy bén của Tô Lạc Vân xém chút nữa thì bị huân hương ở bên trong xông đến mức hắt xì.
Trong cái buồng sưởi này nhất định là có vô số quý nhân, trên người các nàng đều xông đủ loại mùi hương, cộng thêm hơi ấm từ lò hun huân hương, khiến cho các mùi hương này trộn lẫn với nhau tạo thành một mùi hương nồng nặc khó ngửi.
Nàng tự biết bản thân không được thất lễ trước mặt những người này, cho nên trước khi hắt xì, nàng đã hung hăng nhéo một cái vào bên trong tay của mình, cuối cùng mới miễn cưỡng nhịn được. Đáng tiếc là đùng sức quá mạnh, khiến cho Tô Lạc Vân đau đến mức khóe mắt phiếm lệ…
Nàng không biết là trong những tiếng cười đùa này, có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình kể từ khi nàng bước qua cửa.
Đương nhiên là động tác nhỏ của Tô Lạc Vân cùng với hành động kiềm chế đến mức mắt đỏ ngấn lệ như chú thỏ nhỏ cũng bị đối phương mặt không biến sắc nhìn thấy hết tất cả.
Những người khác trong sảnh lại không có chú ý đến Tô Lạc Vân, nàng chỉ có thể ngượng ngùng đứng ở cửa chờ đợi. Chỉ nghe thấy một giọng nam uể oải vang lên: “Cô mẫu, hình như người có khách mời ghé chơi kìa.”
Đó là một âm thanh tràn đầy từ tính, rốt cuộc cũng khiến cho công chúa Ngư Dương đang nói chuyện hăng say quay đầu lại, nhìn thấy Tô Lạc Vân đang đứng đợi ngoài cửa.
“Ngươi chính là bậc thầy điều chế hương liệu kia, tiểu thư nhà họ Tô?” Tuổi của công chúa Ngư Dương cũng đã gần bốn mươi, nàng mỉm cười nói với Tô Lạc Vân.
Tô Lạc Vân vội vàng bước về phía trước vài bước, dựa theo quy củ hành lễ về phía đã phát ra giọng nói của nữ nhân.
Công chúa Ngư Dương không nghĩ tới nữ tử có xuất thân từ thương gia này lại có dáng vẻ xuất chúng như thế. Nhưng nàng nghĩ đến việc đôi mắt của đối phương không nhìn thấy gì thì trong lòng không nhịn được mà sinh ra sự thương hại.
“Ta vốn cho rằng bản thân đã nhìn thấy hết toàn bộ những tuyệt sắc giai nhân ở trong kinh thành này, lại không nghĩ đến trong dân gian lại che giấu một vị mỹ nhân như ngươi… Người đâu, ban ghế cho Tô tiểu thư!”
Sau khi Tô Lạc Vân tạ ơn công chúa xong thì ngồi nghiêm chỉnh xuống ghế, cung kính trả lời những câu hỏi của công chúa.
Thì ra là công chúa muốn nhân dịp sinh thần của phò mã gia tặng cho ngài ấy một lọ hương thơm được điều chế riêng. Công chúa Ngư Dương vừa mới có được một khối Long Tiên Hương thượng hạng, nhưng người hầu quản kho lại nói với nàng rằng hương này đã hư mất rồi, cho nên công chúa mới nhớ tới vị tiểu thư nhà họ Tô này, muốn Tô Lạc Vân xem chất lượng của Long Tiên Hương.
Sau khi Tô Lạc Vân nhận Long Tiên Hương từ trong tay của người hầu, nàng cẩn thận bẻ ra một mảnh nhỏ, đưa lên mũi tỉ mỉ ngửi kỹ. Một mùi hôi thối ập vào trong cánh mũi của nàng, khiến cho Tô Lạc Vân không khỏi nhíu mày, hương này đã hư rồi.
Nhưng lông mày của Tô Lạc Vân đã nhanh chóng giãn ra, nàng nói: “Thưa công chúa, hương này quả thật là hương liệu thượng hạng. Chỉ là hương này cũng rất dễ hỏng, nếu như không dùng biện pháp đặc biệt để xử lý và bảo quản thì hương lập tức sẽ bị ẩm, lâu dần sẽ không thể dùng được nữa. Phương pháp cứu chữa cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng giấy vàng bao toàn bộ hương lại, sau đó thì mở hộp đựng hương liệu ra cho thoáng khí, cho thêm vôi vào trong hộp để hút ẩm, hơn nữa còn phải dùng chổi lông mịn để phủi đi tạp chất cùng bụi bẩn bên ngoài bề mặt hương liệu. Nếu như có người dùng tay để thưởng hương thì cũng phải giống như khi thưởng ngọc vậy, dùng dầu phủ đều lên hương thì sẽ có thể bảo quản được dài lâu.”
Công chúa Ngư Dương nghe vậy thì cực kỳ vui vẻ, dứt khoát giao Long Tiên Hương cho Tô Lạc Vân, căn dặn nàng nhất định phải cứu chữa cho thật tốt, sau đó thì dùng nó để phối hương. Nếu như Tô Lạc Vân có thể điều chế ra mùi hương thích hợp thì công chúa Ngư Dương sẽ dâng lên cho hoàng hậu dùng.
Những tiểu thư con nhà quyền quý ngồi trong sảnh nghe được Tô Lạc Vân chính là thiên kim của Thủ Vị Trai thì cũng ồn ào đưa ra đề nghị với nàng, bọn họ muốn mua loại cao thơm mùi lê mà công chúa đã nhắc tới trước đó.
Mùi hương mà dạo gần đây công chúa hay dùng thật sự rất thơm, khiến cho những người khác cũng muốn có một lọ.
Sau khi Tô Lạc Vân ghi lại tất cả yêu cầu của những vị quý nhân ngồi ở đây thì lập tức cúi người hành lễ, tạ ơn công chúa Ngư Dương rồi lui ra ngoài.
Dù sao thì đây cũng là chỗ để cho các quý nữ và quý phu nhân xã giao, nàng chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, phải tự biết mình biết ta, thức thời rời đi.
Nhưng ngay lúc Tô Lạc Vân ra khỏi noãn các, chuẩn bị đi về thì sau lưng của nàng lại vang lên giọng nói lười biếng của một nam nhân: “Cô nương, chờ một chút đã!”
Âm thanh này chính là giọng nam nhân đã nhắc nhở công chúa Ngư Dương chú ý tới Tô Lạc Vân lúc nãy.
Tô Lạc Vân không nhìn thấy được, chỉ có thể mơ mơ màng màng quay đầu lại, mà quản sự phủ phò mã đứng ở bên cạnh nàng nói: “Tô tiểu thư, hình như thế tử gia của Bắc Trấn vương phủ có lời muốn nói với người.”
Tô Lạc Vân nghe xong thì trong lòng có chút hồi hộp, thế tử của Bắc Trấn vương phủ? Không phải chính là vị hàng xóm quý hóa suốt ngày làm ầm làm ĩ ở cách vách nhà nàng hay sao? Vì sao hắn lại… chẳng lẽ hắn đã điều tra ra được bức thư trên cổ của con mèo là đến từ ai rồi?
Nhưng bây giờ nàng không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ có thể hành lễ vấn an về phía âm thanh của nam nhân kia trước, thử xem rốt cuộc thì động chủ của động Bàn Tơ có lời gì muốn nói với mình.
Giọng nam nhân lười biếng vang lên từ trên đỉnh đầu của nàng, Tô Lạc Vân gần như không hề nghe được bất kỳ tiếng bước chân nào của hắn cả. “Tô cô nương biết điều chế hương thơm, ta cũng muốn nhờ cô nương điều chế cho ta một lọ.”
Đi kèm với tiếng nói chính là hơi thở trên người của hắn. Có lẽ vị thế tử gia này ngồi ở trong sảnh quá lâu cho nên trên người cũng lây dính một mùi hương hỗn tạp. Hắn đi đến quá gần nàng, mùi hương nồng nặc nhức đầu xông vào mũi, mà xen lẫn trong đó là một mùi thuốc nhàn nhạt…
Lần này thì Tô Lạc Vân không kịp chuẩn bị, mũi của nàng ngứa ngứa, chỉ có thể khó khăn dùng ống tay áo che khuất mũi miệng, sảng khoái hắt xì ba cái.
Tô Lạc Vân tự biết bản thân đã thất lễ, sau khi nàng hắt xì xong thì vội vàng quỳ xuống chịu tội với thế tử gia.
Nàng cúi đầu không dám đứng dậy, một lát sau mới nghe được một âm thanh cười cười vang lên trên đỉnh đầu: “Cô nương giỏi điều chế hương thơm, nhưng hình như lại không thích mùi hương của chúng, hay là mùi hương trên người của ta khiến cho cô nương sặc rồi?”
Tô Lạc Vân nào dám thừa nhận, chỉ vội vàng nói: “Thế tử gia nghĩ nhiều rồi, gần đây dân nữ đột nhiên bị cảm lạnh, thật sự là đã thất lễ, kính xin thế tử gia đừng trách tội…”
Hàn Lâm Phong xoay người nhìn nữ tử dưới đất một cái, mặc dù nàng đang cúi đầu nhưng trên gò má vẫn còn một sót lại một vết ửng đỏ, nhìn có vẻ là ngại ngùng, không hề hoảng sợ một chút nào.
Xem ra… quả thật là nàng không nhận ra hắn chính là người đã kề dao lên cổ của nàng.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Hàn Lâm Phong lại ung dung mở miệng: “Nghe nói Vân cô nương ở cách hẻm Thanh Ngư không xa, vậy chính là láng giềng của ta rồi. Phủ của ta thường xuyên mở tiệc hội, đàn sáo tao nhã, rất đáng để nghe một lần. Ta mời cô nương đến phủ làm khách, uống với ta một chén rượu!”
Tô Lạc Vân thầm nghĩ: Cảm ơn, đêm đêm trong phủ của ngài đàn ca tưng bừng, ngày nào mà ta chả nghe thấy! Hơn nữa, một cô nương khuê tú trong sạch, còn chưa gả chồng, sao có thể làm khách của một thế tử gia có thanh danh thối hoắc chứ?
Xem ra vị thế tử Hàn Lâm Phong quả thật là một kẻ ăn chơi trác táng cực kỳ càn rỡ!
Nhưng nàng không thể đắc tội hắn được, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Dân nữ vừa mới nhận được mấy đơn hàng từ các vị quý nhân, chỉ là là trong thời gian ngắn sẽ bận đến mức không thể phân thân ra được. Hơn nữa dân nữ cũng chỉ là nữ nhi của một thương gia, không hiểu biết gì về âm nhạc, chỉ sợ đi vào trong phủ của thế tử, há chẳng phải chính là đàn gảy tai trâu, lãng phí tiếng đàn tốt của nhạc sĩ hay sao…"
Trên gương mặt tuấn tú của Hàn Lâm Phong không hiện ra biểu cảm gì, chỉ dùng quạt giấy gõ gõ vào lòng bàn tay, nhắm mắt than thở: “Đáng tiếc… mỹ nhân tuyệt sắc như thế này, vậy mà lại là một người thô tục, thật sự không chút thú vị nào…”