*câu chuyện đạo đức kinh điển về việc Khổng Nhung nhặt trái lê nhỏ hơn để lại trái to cho anh trai, ngày nay vẫn được dùng để giáo dục trẻ về phép lịch sự và khiêm tốn.
Từ sau khi đại tiểu thư bị thương ở đầu, vẫn luôn ngủ không ngon, chỉ cần nằm xuống thì sẽ chạm vào đầu, đau không chịu được, hìn bộ dạng này của nàng thì chắc là bệnh cũ tái phát rồi.
Hương Thảo cực kỳ đau lòng, nhưng cũng không thể không gọi nàng tỉnh dậy.
Chờ sau khi tắm rửa thay đồ xong, Tô Lạc Vân uống mấy ngụm cháo loãng, vừa ngồi bên cửa sổ phơi nắng, vừa khiến cho bản thân tỉnh táo lại.
Đột nhiên phía sau cánh cửa có tiếng mèo kêu meo meo. Tô Lạc Vân biết trong viện của mình không có nuôi mèo, cho nên đã hỏi đó là mèo nhà ai.
Hương Thảo trừng mắt nhìn bộ dạng lười biếng của mèo con một cái rồi nói: “ Nó từ Động Bàn Tơ bò ra đó, đã bị nuôi cho mập đến mức không đi nổi rồi mà còn muốn ăn vụng cá khô nhà chúng ta phơi…”
Tô Lạc vân nghe vậy thì đứng lên, nghe âm thanh lần đi đến chỗ mèo con, ôm nó vào lòng.
Mèo con cũng khá ngoan ngoãn, thoải mái để nàng bế lên. Tô Lạc Vân sờ soạng mèo con, phát hiện nó mang vòng cổ. Theo như Hương Thảo nói thì nó đeo một mặt dây chuyền bằng vàng, có thể thấy mèo nhỏ này rất được chủ nhân yêu thích.
Tô Lạc Vân vuốt ve mèo con một lúc thì đột nhiên hỏi một câu không liên quan gì: “Có phải ngày giỗ của Tông đế sắp đến rồi không?”
“Dạ?” Hương Thảo há miệng, không thể trả lời được.
Tô Lạc Vân nói tiếp: “Ta nhớ phụ thân đã từng nói, một năm sau ngày giỗ của Tông đế, lúc đó vì bày tỏ lòng thương nhớ, Tuyên đế đã ra lệnh cho trên dưới Ngụy Triều không thể mở tiệc mừng trong vòng một tháng, đến cả tiệc đầy tháng của con cháu trong gia tộc cũng không được tổ chức…”
Muốn xác nhận chuyện này cũng rất đơn giản, lúc Tô Lạc Vân đến Thủ Vị Trai điều chế hương liệu, thuận tiện nói chuyện cùng với người làm trong cửa hàng kế bên thì sẽ xác minh được.
Chờ đến lúc nàng trở về, Tô Lạc Vân đã vội vàng viết một bức thư gửi cho người hàng xóm mới của mình.
Nội dung trong thư đại khái là thể hiện một cách uyển chuyển tâm trạng vui sướng khi có thể trở thành hàng xóm với Thế tử, đồng thời cũng ngầm nhắc nhở Thế Tử là ngày giỗ của tiên đế đã đến, đương kim bệ hạ cũng giống như Tuyên đế năm đó, duy trì thói quen ăn chay ba ngày vào ngày giỗ mỗi năm của Tông đế, chúng ta nguyện cùng ăn chay với Thế Tử, bày tỏ lòng thương nhớ của mình.
Tóm lại là chỉ cần vị thế tử kia không phải là người ngu thì sẽ hiểu được lời nhắc nhở trong bức thư của nàng: Ngày giỗ của tiên đế tức là ông cố nội của ngươi đã đến, làm gì thì làm nhưng cũng phải giả vờ giả vịt tiết chế một chút, đừng có tiếp tục đãi tiệc nhậu nhẹt tưng bừng sáng đêm nữa.
Tô Lạc Vân thật sự rất muốn có một giấc ngủ an tĩnh, cho nên mới nghĩ ra cách này, hy vọng phủ Thế Tử có thể yên lặng mấy ngày.
Tô Lạc Vân viết xong bức thư giấu tên thì cột bức thư vào trong vòng cổ của mèo con.
Dù sao thì nàng cũng không ở trong hẻm Thanh Ngư, mà phủ Thế Tử lại rất lớn, xung quanh đều là mặt tiền đường, phủ trạch kế bên cũng không dưới mười nhà, đa số đều là phủ trạch của quan lại triều đình, mà bộ dạng của mèo con này cũng là thường xuyên đi lung tung xung quanh, cho nên chắc là trong phủ cũng không ai biết được bức thư trên cổ con mèo là từ đâu ra.
Bên trong bức thư cũng không có bất kỳ câu từ xúc phạm nào, tất cả đều là sự kính ngưỡng cùng thương nhớ đối với Hoàng gia, chắc là sẽ không khiến ai khó chịu.
Chẳng may tâm trạng của mấy người quý tộc thất thường, cảm thấy bị chọc giận thì cũng không thể tìm ra ai là người đã viết bức thư đó, cho nên nàng cũng không thèm làm giả chữ viết… Cho dù có người gõ cửa làm loạn thì sao, không lẽ ngươi lại đi bắt một người mù viết chữ để so sánh?
Hơn nữa Tô Lạc Vân còn biết, vị thế tử gia này cũng không phải hoàng thân quốc thích gì. Mặc dù danh tiếng vang xa nhưng thực tế lại không có tí quyền lực nào, ngay cả đất phong của Bắc Trấn Vương cũng là nơi nổi tiếng nghèo khổ, thường xuyên chịu cảnh hạn hán mất mùa.
Người thông minh đều biết, ban đầu Ngụy Tuyên đế đã ép buộc cháu trai của Ngụy Tông đế phải thoái vị, sau đó đối phương mới lên ngôi làm hoàng đế. Mặc dù ngài tôn kính tiên đế, có được danh tiếng tốt, nhưng lại cực kỳ đề phòng dòng họ của tiên đế.
Đã trải qua hai đời, gia tộc Bắc Trấn Vương cũng không sinh ra bất kỳ một nhân tài nào. Mọi người trong gia tộc đều là những người tầm thường vô năng, các đời con trai trưởng đều ở lại trong kinh thành, nuôi phế đi rồi thì có thể trở về thừa kế mảnh đất phong cằn cỗi chó không thèm ỉa kia mà làm một vương gia vô hại.
Bởi vì Tô Lạc Vân hiểu rõ những điều này, cho nên nàng không thèm sợ cái tên hổ giấy được gọi là con cưng của Hoàng gia giống như những người hàng xóm khác.
Con mèo con kia cũng làm tốt nhiệm vụ của mình, sau khi ăn cá khô đến no thì lập tức mang theo bức thư trên cổ đi đến phủ thế tử ngủ gật.
Bức thư kia bị người hầu nhìn thấy, lấy xuống đưa cho quản gia, sau đó một đường gian nan mà đến tay của Hàn Lâm Phong. Hôm qua Hàn Lâm Phong tổ chức tiệc tối, cho nên hôm nay thức dậy rất muộn. Nghe nói là có mèo con truyền thư tới phủ, tóc dài của hắn rối tung, nhíu chặt mày kiếm, dùng ngón tay thon dài mở thư ra xem.
Nội dung của bức thư cũng rất dễ hiểu, ngoài mặt ghi là thương nhớ tiên đế nhưng trên thực tế lại tinh tế nhắc nhở hắn nên tiết chế bớt mấy cuộc vui chơi sa đọa trong mấy ngày này.
Thế nhưng khi Hàn Lâm Phong nhìn mấy hàng chữ ngắn ngủi nhưng nét chữ lại rất xinh đẹp thanh thoát, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, chữ này… hình như hắn đã gặp qua rồi…
Trong lúc nhất thời, bên tai hắn hình như vang lên tiếng nước sông chảy róc rách, một bàn tay trắng nõn đong đưa qua lại…
Chẳng lẽ người đã viết bức thư này… chính là cô gái mù mà hắn đã gặp qua trước kia?
Hắn đứng dậy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là hắn đã bị cô gái tinh ranh kia lừa, không những nàng không mù mà còn nhận ra hắn là ai, lần này viết thư là chuẩn bị áp chế hắn.
Suy nghĩ thứ hai chính là lá gan của cô gái này quả nhiên rất lớn, có thể trắng trợn khiêu khích hắn như thế, không biết ai là chỗ dựa phía sau cho nàng?
Trong lúc suy nghĩ, hắn phất tay gọi tên sai vặt tới, hỏi có phải con mèo truyền tin vẫn luôn ở trong phủ hay không. Sau khi nghe nói con mèo nhỏ này rất thích đi dạo phố phường xung quanh thì hắn mới gọi tâm phúc Khánh Dương của mình đến, kêu hắn đi điều tra mấy nhà sát bên phủ thế tử gồm có những ai.
Khánh Dương ngầm hiểu, chỉ trong chốc lát đã mượn được một phần sổ sách từ người quen ở trong dịch nha quản lý nhà cửa đưa tới.
Hàn Lâm Phong nhìn kỹ từng tên một, cuối cùng mới nhìn chăm chú vào một cái tên vừa mới được thêm vào, Tô phủ Tô Lạc Vân?
Khánh Dương ở bên cạnh nói: “Nhà này ở trong ngõ nhỏ phía đông của phủ thế tử, kế bên vườn hoa phía sau, thuộc hạ đi thăm đò thì nghe bảo là mới chuyển đến đây, một tỷ tỷ mù mang theo đệ đệ và tỳ nữ ở đó… thế tử, có gì không ổn sao?”
Hàn Lâm Phong không trả lời mà chỉ đứng lên, sau khi thay đồ thì đi tới quán trà trên phố, uống trà ở đối diện với cửa phủ.
Chỉ một lát sau, hắn đã trông thấy một chiếc xe ngựa đi ra từ hẻm nhỏ Thanh Ngư, trên xe ngựa còn treo tấm bảng mang biểu tượng của Tô phủ.
Sau khi Hàn Lâm Phong nhìn thấy chiếc xe ngựa thì lập tức đi khỏi quán trà hòa mình vào dòng người, không nhanh không chậm đuổi theo sau xe ngựa. Sau khi đi qua ba con phố thì tới trước một cửa hàng bán hương liệu.
Hàn Lâm Phong xuống ngựa, thong thả dắt ngựa bước đến bên cạnh, chỉ nhìn thấy một tỳ nữ nhỏ bước xuống từ trên xe, sau đó thì quay lại đỡ một cô nương mảnh mai xuống.
Cô nương đó mặc một chiếc váy dài, chiếc giày thêu tinh xảo lộ ra bên dưới vạt váy, nhưng chân của nàng không lập tức chạm xuống đất, mà là giơ ra thăm dò xung quanh một chút rồi mới chậm rãi đặt xuống, từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng đều nhìn về phía trước, đôi mắt mờ mịt.
Hàn Lâm Phong đứng gần, tất nhiên là thấy rõ tất cả. Vị thiếu nữ này chính là người trên thuyền ngày hôm đó, bề ngoài của nàng vẫn lịch sự tao nhã như cũ, chỉ là có chút tiều tụy, đáy mắt có vẻ mệt mỏi.
Ngay lúc đi qua cánh cửa, vị Tô tiểu thư này còn hơi lảo đảo một chút thiếu chút nữa thì trượt chân, khiến cho tiểu nha hoàn bên cạnh đau lòng phàn nàn: “Thật là một tên đáng chém ngàn lần! Nếu không phải hắn hằng đêm sênh ca, quấy rầy tiểu thư mấy ngày liên tiếp đều không ngủ ngon được…”
Nàng ấy còn chưa nói xong, thì đã bị vị Tô tiểu thư kia nhẹ giọng cắt ngang: “Về sau em đừng có nói mấy lời này, cẩn thận chuốc phải phiền phức vào người…”
Đôi chủ tớ cũng không có để ý đến nam nhân đằng sau xe ngựa, mà Hàn Lâm Phong cũng hiểu được sơ sơ ý trong lời nói của nàng.
Xem ra mấy ngày nay hắn tiếp đãi khách khứa đã quấy rầy sự thanh tĩnh của cô nương kia, cô nương nhà người ta ngủ không ngon giấc, cho nên mới nhờ mèo con đến đưa tin nhắc nhở hắn.
Còn về thân thế của vị Tô tiểu thư này, Khánh Dương cũng đã hỏi thăm kỹ càng, kể cả việc nàng bị thương ở đầu do bị té, đôi mắt bị mù, ngay cả hôn ước cũng mất đi, bị đưa đến nông thôn sinh sống.
Hàn Lâm Phong nghe xong thì khẳng định nàng là nữ nhi của một thương nhân bình thường, xem ra nàng không có lai lịch gì to lớn, cũng như không có khả năng áp chế hắn. có vẻ như hai lần gặp gỡ giữa hắn và nàng thực sự chỉ là tình cờ.
Khánh Dương đi theo sau lưng của chủ nhân nhà mình, cũng nhìn thấy rõ Tô Lạc Vân, hai mắt không khỏi sáng lên. Hắn cảm thán trong lòng, mặc dù gã đã gặp qua vô số tiểu thư xinh đẹp nhà quyền quý, nhưng mà cô nương vừa xuống xe ngựa này thật sự có một phong thái kinh diễm* khó có thể nói thành lời. Chỉ tiếc là khi nhìn nàng từng li từng tí dò đường, xem ra nàng là một nữ tử bị mù, thật đúng là thiên đố hồng nhan* mà!
*ông trời ghen ghét với người con gái xinh đẹp.
Trong lòng của hắn suy nghĩ, quay đầu nhìn tiểu chủ nhân vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô nương kia, chẳng lẽ là tiểu chủ nhân cũng đã bị sắc đẹp của nữ tử mù này mê hoặc?
Hắn tự giễu cười một tiếng, cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tiểu chủ nhân nhà hắn mặc dù nhìn qua thì có chút ăn chơi trác táng, nhưng chí của ngài ấy lại không ở tại nơi này, chắc chắn sẽ không bị nữ nhân mê hoặc, huống chi còn là nữ nhi của thương nhân, đã thế còn bị mù như thế này, chỉ sợ ngay cả làm thiếp cũng không xứng…
Lúc sau, Khánh Dương cũng đã biết chuyện con mèo truyền tin, hắn không biết chuyện Tô Lạc Vân cùng với thế tử nhà hắn đã từng ngồi chung một thuyền, nhưng lại cảm thấy bức thư kia rất có đạo lý. Làm phiền dân chúng là chuyện nhỏ, ngày giỗ của Tông đế sắp đến, thế tử thật sự không nên tiếp tục mở tiệc chiêu đãi khách nữa.
Nhưng mà Hàn Lâm Phong lại dùng bàn tay thon dài của hắn đập mạnh vào mặt bàn, nói: “Sân ở trong phủ của chút nhỏ, chơi không đã. Nghe nói hồ Yến Vĩ ở ngoài kinh thành mới mở một quán rượu, có sân khấu ca múa nhạc làm bằng trúc. Ngươi đi bao hết toàn bộ quán rượu, sau đó lại mời những người ca hát ở hoa lâu* trong kinh thành tới, ta muốn mở một bữa tiệc chiêu đãi mấy vị cao thủ đá cầu mà ta đã tốn nhiều tiền mời tới ở đó.”
*giống như thanh lâu (kỹ viện) nhưng bán nghệ không bán thân (muốn bán thân thì phải tự nguyện).
Khánh Dương trừng mắt nghe mệnh lệnh của hắn, cảm thấy thế tử nhà hắn làm như vậy thật sự là rất hoang đường. Ngày giỗ của Tông đế đã gần kề, sao lại có thể làm như vậy được?
Nhưng hắn cũng biết tiểu chủ nhân nhà mình thật ra là một người tâm tư rất kín đáo, ngài ấy làm như vậy nhất định là có lý do riêng.
Thế là sau khi Khánh Dương khuyên can không được thì thở dài, chỉ có thể lui xuống làm việc.
Lại nói đến Tô Lạc Vân, kể từ sau hôm đó, thật sự là không còn nghe thấy âm thanh phiền lòng của sáo trúc nữa, rốt cuộc thì nàng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Xem ra là linh hồn của tiên đế phù hộ nàng, cuối cùng cũng đã dạy dỗ lại tên cháu chắt khốn khiếp của ngài, khiến cho hắn không còn hằng đêm sênh ca nữa.
Ban đêm nàng nghỉ ngơi rất tốt, việc điều chế hương liệu cần phải làm cũng cực kỳ thuận buồm xuôi gió. Chỉ là lúc nàng điều chế hương liệu, lão Phùng ở trong cửa hàng giống như một con ruồi bay quanh miếng thịt thối, làm phiền nàng, cho dù nàng đuổi như thế nào cũng không đi.
Tô Lạc Vân biết, nhất định là lão Phùng này được cha của nàng phân phó, muốn lấy được công thức bí mật điều chế hương liệu từ trong tay của mình. Nàng cũng không cần làm ra bộ mặt lạnh lùng đuổi người đi, chỉ lấy lý do bên trong cửa hàng nóng nực, để tiểu nha hoàn cởi áo ngoài của nàng ra, chỉ mặc một cái áo mỏng đi điều chế hương liệu.
Lần này thì lão Phùng khó có thể tìm lý do vào bên trong phòng điều chế, chỉ có thể chờ đại cô nương làm ra thành phẩm mà thôi.
Chờ cho nàng điều chế ra một số lượng nhỏ cao thơm, lão Phùng mang theo mấy bậc thầy điều chế hương liệu đến vây quanh mấy lọ nhỏ rồi chia nhau ra ngửi. Sau khi nghiên cứu một lúc, mặc dù đã đoán ra được mấy thành phần hương liệu rồi nhưng vẫn không xác định được rốt cuộc thì đại cô nương đã dùng biện pháp gì mà có thể kết hợp hương lê với hương hoa một cách tinh tế đến vậy.
Dù sao thì phương pháp chưng cất hương liệu khác nhau sẽ tạo ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới mùi hương. Phương pháp này có đôi khi chỉ là cách một tầng giấy mỏng nhưng lại không đâm thủng được.
Chờ đến khi Tô Hồng Mông nghe được báo cáo của lão Phùng thì tức giận đến mức hung hăng gõ ống thuốc lào làm bằng ngọc vào gạt tàn bên cạnh mấy cái: “Đồ ranh ma xảo trá! Rốt cuộc là nó giống ai?”
Ngay cả Hồ thị đã chết sớm cũng không dám che giấu như thế này? Lúc trước bà điều chế ra năm loại hương liệu đều sẽ một năm một mười viết ra rõ ràng cho hắn. Tại sao con nha đầu mù mắt kia lại trở nên ranh ma xảo trá như thế này?
Đinh thị ở bên cạnh hầu hạ lão gia uống trà, dịu dàng trấn an: “Theo như thiếp thấy thì bây giờ Lạc Vân rất coi nặng tiền bạc, mặc dù lão gia đã nói là cuối năm sẽ chia một phần tiền lợi nhuận cho nó, nhưng có lẽ là nó chờ không nổi, muốn tiền đến điên rồi. Cũng phải, quản gia đã nhìn qua viện tử mà nó ở, những chỗ cần sửa chữa rất nhiều. Nhưng mà Thái Tiên sắp tới sẽ xuất giá, chỗ làm ăn của lão gia cũng cần phải xã giao nhiều, chỗ nào cũng cần dùng đến tiền. Trước đó vài ngày, thiếp có nói với nó là trong nhất thời không thể xoay vốn, tạm thời không thể nào chi trả nổi tiền sửa chữa phòng ở, đành phải để nó đợi một thời gian. Nhưng mà có vẻ nó không quá vui vẻ, lại nghi ngờ thiếp cố ý làm khó làm dễ nó… chi bằng lão gia lại chia cho nó thêm chút lợi nhuận đi?”