Nghe nói đoàn xe đã đi vòng quanh phố trong suốt hai canh giờ, gặp ai cũng phát tiền đồng, ngay cả dân chúng ở ngoại ô cũng chen chúc vào kinh, một thời gian náo nhiệt vô cùng.

Nhìn số sính lễ mà Hầu phủ phải chuyển suốt cả buổi sáng mới xong, quản gia tính toán đến nỗi há hốc mồm.

Cha ta cầm thánh chỉ, nhìn rương đỏ đầy sân cũng thở dài một tiếng.

Ta biết ông ấy đang lo lắng điều gì.

Dù sao thân thể của Lục Cảnh Tự cũng chẳng khá hơn Hoàng đế là bao, hiện giờ lại bị thương nặng, e rằng thời gian chẳng còn nhiều, ta gả qua đó, nhiều khả năng sẽ phải thủ tiết.

Nhưng ta chẳng lo được nhiều như vậy, cầm địa khế Ôn Tuyền sơn đi thẳng đến Điểm Kim các.

Văn Trình biết ta đã bán mình để đổi lấy địa khế thì vô cùng xúc động, lập tức triệu tập nhân mã đổ về Đông Bắc.

Còn Thái hậu sợ Lục Cảnh Tự không cầm cự nổi, thậm chí còn định ngày cưới vào ngày mười hai tháng sau, tức là một ngày trước tiệc mừng thọ của Thái hậu, có thể thấy bà ta gấp gáp đến mức nào.

Chỉ là ý tưởng thì tốt, đáng tiếc là từ khi bị thương nặng, Lục Cảnh Tự chưa từng ra khỏi Dụ Vương phủ, trông có vẻ thật sự đã kiệt sức.

Trong một tháng ta đã đến thăm vài lần, hắn đều đang ngủ. Chu Thức luôn canh bên cạnh, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với ta. Nhưng cũng chỉ nói thời gian hắn tỉnh táo không nhiều, nếu ngày nào tinh thần tốt và tỉnh táo, nhất định sẽ đến Hầu phủ gặp ta.

Ta gật đầu qua bình phong, cũng không ở lại lâu, quay đầu lại đi đến Điểm Kim các.

Sinh nhật Thái hậu sắp đến, cả phố đang được trang hoàng.



Ta ngồi ở lầu bốn Điểm Kim các, lặng lẽ nhìn ra những đống gỗ quý đắt tiền chất đống bên ngoài Hoàng thành. Công trình tu sửa các kiến trúc xung quanh Hoàng thành đã bắt đầu, tượng vàng của Thái hậu trong đại điện cũng bắt đầu được sơn phủ vàng, bên ngoài thành không ngừng có đoàn xe chở gỗ đi vào, trong thành trông còn nhộn nhịp hơn ngày thường vài phần.

Thấy Cần Chi từ dịch trạm trở về, ta mới rót cho nàng ấy một tách trà.

"Thế nào, những ngày qua, tình hình dân chúng các châu huyện bị thiên tai giờ ra sao?"

Cần Chi mặc thường phục, gương mặt gầy đi vài phần, nàng ấy uống một ngụm trà mới thở dài:

"Đừng nhắc nữa tiểu thư, đúng như người đoán, vì tiệc mừng thọ của Thái hậu, các địa phương không những không giảm thuế mà còn tăng nặng hơn, khiến không ít bách tính bình dân không thể sống nổi, đành phải đi nhận cứu tế của quan phủ. Những ngày này trời nóng, nghe nói cháo cứu tế của quan phủ đều bị thiu, dân chúng bị dồn đến đường cùng nên nổi loạn ở công đường, có châu huyện suýt nữa đã san phẳng công đường, may mà quan binh các khu vực đều nhanh chóng ra mặt dẹp loạn, không đến nỗi gây ra đại loạn."

"Không phải nói một khi đã đói sắp c.h.ế.t đến đất cũng ăn được sao, cũng không đến nỗi vì thế mà nổi loạn, có phải đã xảy ra chuyện gì khác không?"

Cần Chi thở dài: "Một đợt dịch bệnh mới lại bùng phát, cách làm của quan phủ cũng quá tàn nhẫn, một khi phát hiện, bất kể sống chết, toàn bộ đều bị thiêu c.h.ế.t tại chỗ, còn không bằng lúc Kỷ Vân Nhu còn ở đó."

Thấy sắc mặt ta trầm xuống, Cần Chi tiếp tục nói: "Theo lệnh của người, hiện giờ những dân chúng có tình trạng tốt đã được đưa hết vào núi làm việc, còn những người bị dịch bệnh thì tập trung ở một nơi để điều trị. Không ít người đã mất đi người thân trong cuộc đàn áp của quan phủ, giờ đây tiểu thư đã cứu mạng họ, lại nghe nói vào núi làm việc còn có thể chống lại quan phủ, mọi người ai cũng đều hết sức cố gắng."

"À, mẻ hỏa dược đầu tiên đã được chế tạo xong, đây là thứ tiểu thư yêu cầu."

Nhìn thấy vật Cần Chi lấy ra từ hộp đựng điểm tâm, ta chỉ thấy trái tim đập thình thịch.

"Số hỏa dược còn lại đã được Đại thiếu gia và những người khác bí mật vận chuyển đến biên ải rồi. Hiện giờ vì tiệc mừng thọ Thái hậu, các địa phương bị áp bức đến khốn đốn, chỉ cần dùng chút bạc là có thể thông qua, không gặp trở ngại gì. Chỉ là tiểu thư, người Bắc Di có thật sự sẽ đến không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play