Thấy vậy, ta ném bút, cầm mấy tờ giấy nháp đầy các phép tính cộng trừ nhân chia, ném hết vào lư hương bên cạnh.

Nhìn đống giấy cháy thành tro, sắc mặt ta trầm xuống.

Chẳng trách kiếp trước Kỷ Vân Nhu nảy sinh ý đồ xấu với ta, dù sao số sách mẹ ta để lại cũng đủ để lật đổ vương triều Đông Lương này.

Mẹ ta để lại không chỉ có y thư, mà còn có các loại sách thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau. Chỉ là hiện giờ phần lớn những cuốn sách này vẫn còn cất giấu ở Tây Bắc, chỉ có một rương được mang đến kinh thành. Nhưng chỉ một rương này cũng đủ để ta đối phó với tình hình hiện tại rồi.

Nào là "Cách làm tinh dầu hoa hồng", "Phân tích thành phần kem dưỡng da", "Tự làm kem đánh răng trong ngày tận thế", "Xà phòng được làm như thế nào" vân vân.

Tuy có một số không hiểu lắm, nhưng cũng đủ để mở mang tầm mắt.

Sau này thậm chí ta còn phỏng theo những dụng cụ trang điểm trong tạp chí làm đẹp, làm ra cả cọ trang điểm.

Tuy không thể tinh xảo bằng mỹ phẩm thời đại của mẹ ta, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với những gì các tiểu thư quý tộc ở kinh thành đang dùng.

Khi sản phẩm được nghiên cứu thành công, ta trực tiếp xin cha ta chút tiền vốn, mở Phù Dung Điểm Kim các này ở kinh thành.

Mở rồi mới biết khả năng chi tiêu của các quý phu nhân kinh thành lại mạnh mẽ đến vậy.

Chưa đầy ba năm, nơi này đã trở thành hố tiêu tiền của các tiểu thư quý tộc kinh thành.

Trong cung ngoài cung, thậm chí cả các châu huyện ngoài hoàng thành cộng lại, chỉ riêng một năm đã kiếm được cả ngàn vạn lượng bạc, đây còn là doanh thu khi cả triều văn võ đang phải thắt lưng buộc bụng qua ngày.

Tuy nhiên, ta kiếm tiền không phải vì cái khác.

Kiếp trước khi Thái hậu nắm quyền lớn, dân chúng đã sống không ra sống. Đến khi thiên hạ rơi vào tay Lục Hạc An, hắn ta thậm chí không tiếc hy sinh dân chúng nơi biên ải cũng muốn cả nhà ta chôn cùng Kỷ Vân Nhu.



Nước lấy dân làm gốc, xã tắc cũng vì dân mà lập.

Nhưng Thái hậu và Lục Hạc An, có khi nào bọn họ đã từng quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của dân chúng?

Hiện giờ Thẩm gia ta vẫn nắm giữ binh quyền, lại có sách mẹ ta để lại. Vậy thì giang sơn này, đừng trách Thẩm Khanh Trúc ta đây đoạt lấy.

Từ khi Điểm Kim các có lợi nhuận tháng đầu tiên, ta đã bày tỏ thẳng thắn với cha ta.

Cha ta ban đầu tưởng ta lại đang làm loạn, vung tay áo định đi ra ngoài uống rượu. Cho đến khi ta lấy ra sách mẹ ta để lại, cha ta mới hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc.

Tất nhiên ông biết hiện giờ Thẩm gia đang phải đối mặt với tình cảnh gì.

Những năm gần đây Tây Bắc càng thêm bất ổn, lại gặp phải lũ lụt phương Nam thường niên. Dù vậy, bạc cứu trợ và quân lương do triều đình vận chuyển đến Tây Bắc lại bị cắt xén năm này qua năm khác.

Ai có thể ngờ được, trước khi ta mở cửa hàng này, trong Hầu phủ cũng chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng, những gì Thái hậu tùy tay ban thưởng, ngày sau đều phải gửi đến Tây Bắc, nhưng chỉ dựa vào chút cứu tế này thì làm sao đủ?

Cứ tiếp tục như vậy, khác gì dồn các tướng sĩ biên ải và dân chúng vào chỗ chết.

Kiếp trước Thẩm gia có thể giúp Thái tử đoạt quyền, cũng là vì tin chắc địa vị hậu phi của ta vững chắc, nghĩ rằng giang sơn này để hắn ta ngồi vẫn còn hơn Thái hậu. Dù sao nếu thật sự để Thái hậu nắm quyền, đừng nói đến dân chúng và tướng sĩ, e rằng ngay cả ta cũng không sống được mấy ngày.

Mà hiện giờ có thêm lựa chọn thứ ba, tại sao cha ta lại không chịu?

Ta rút ra một cuộn giấy từ bên cạnh, trải phẳng ra, nhìn qua là bản đồ Đông Lương. Trên đó đánh dấu không ít dãy núi, toàn là những vị trí mỏ khoáng sản mà những năm qua ta đã cho Văn Trình phái người thăm dò.

Đông Lương từ ba đời trước, chính là sáu nước mà tổ tiên Thẩm gia đã cùng Hoàng đế khai quốc quét sạch, định được thiên hạ. Từ lúc đó trở đi, ngoài Đông Lương, chỉ còn Tây Tương và Bắc Di là vẫn còn đang tự trị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play