Edit: Lune
Lận Mẫn nhìn bầu không khí vừa kỳ lạ lại vừa mập mờ giữa hai người gần đó, trong lòng muốn nói lại thôi.
Lúc Yên Chu nói mấy lời kia, Lận Mẫn mới giật mình, hóa ra cô đã từng gặp vị Giám đốc Yên này rồi.
Đó chính là thiếu niên được nuôi trong biệt thự, lúc trước cũng vì mấy lời ngạo mạn của Lận Tuy mà cô đã bảo như vậy không ổn, chẳng qua thiếu niên bị miêu tả bằng những lời đó lại tỏ ra bình tĩnh vô cùng, khi ấy cô đã cảm thấy kỳ lạ rồi, giờ nhìn mới thấy cảm giác lúc trước không phải là vô căn cứ.
Nếu Lận Mẫn không nhìn thấy cảnh này hôm nay, có chăng cô sẽ lo lắng vị họ Yên kia sẽ trả thù Lận Tuy vì sự sỉ nhục năm đó, nhưng giờ thì cô không còn lo nữa rồi.
Rõ ràng Yên Tần không tỏ ra khúm núm, thậm chí còn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng khi y cúi đầu lau sạch ngón tay của Lận Tuy, người ta lại có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và trân trọng của y, còn có chút ngưỡng vọng và thần phục hết sức tự nhiên khiến người ta kinh ngạc. Bầu không khí giữa bọn hắn tự thành một thể riêng, không ai có thể xen vào được.
Đúng là em trai cô có khác.
Lận Mẫn muốn qua đó nói gì với Lận Tuy, nhưng Yên Tần cứ mãi theo sát bên cạnh, còn theo cả vào phòng.
Lận Mẫn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định để mai rồi nói.
Dù sao em trai cô cũng là người có chủ kiến, cả hai đều đã là người trưởng thành, hắn biết mình đang làm gì nên cô cũng không cần can thiệp.
Cánh cửa đóng lại, Lận Tuy ngồi xuống mép giường, nhìn đôi giày của mình mà cau mày.
Yên Tần không cần hắn nói gì đã cởi giày Lận Tuy ra, sau đó mang vào phòng tắm cọ sạch.
Thứ trên đó là của Yên Tần nên đương nhiên phải do chính Yên Tần xử lý.
Lúc Yên Tần cầm giày ra ngoài, lận Tuy đang nửa nằm trên giường xem điện thoại, làm gió biển từ ngoài cửa sổ thổi vào làm rối mái tóc đen tuyền của hắn.
Áo trên người hắn rộng thùng thình, để lộ làn da trắng nõn nhẵn nhụi.
Nhìn thấy hình ảnh này, trái tim Yên Tần bỗng mềm nhũn. Nói cũng lạ, y chưa bao giờ ở bên Lận Tuy kiểu này, nhưng luôn mơ hồ cảm thấy Lận Tuy dường như đã từng cầm đèn đợi y trở về trong đêm tối như vậy.
Bọn họ khi ấy hẳn là rất thân thiết, giống một đôi yêu nhau vậy.
Yên Tần thầm cười nhẹ, dù chỉ là ảo tưởng trong mơ thôi nhưng nghĩ cũng thấy vui rồi.
"Thiếu gia có tắm không?"
"Sao, ở lại thêm một lúc chưa đủ, còn chưa chịu đi à?"
Lận Tuy không thèm liếc mắt, vừa nhắn tin với Cao Tĩnh vừa nói như vậy.
Ánh mắt Yên Tần tối sầm, chút vui vẻ trong lòng kia cũng biến mất, y biết bây giờ vẫn chưa thành công, bèn hạ giọng nói: "Vậy tôi đi đây."
Dù vẻ mặt y vẫn như cũ nhưng người ta vẫn có thể nhận ra y đang hơi tủi thân.
Tiếc là liếc mắt đưa tình cho người mù xem, chủ nhân nằm trên giường có trái tim lạnh lẽo cứng rắn như sắt, hoàn toàn không đoái hoài.
Yên Tần lưu luyến rời đi, sau khi ra khỏi cửa, sắc mặt y lại trở lại như cũ, lạnh lùng điềm tĩnh.
Không cần đợi đến ngày mai cập cảng thì sự việc trên thuyền đã lan truyền khắp Kinh Châu.
Yên Văn Hạo ở nhà tức giận đến nỗi đập vỡ bình hoa, chửi thằng con cả ngu xuẩn, chửi vợ không biết dạy con.
"Chỉ biết làm tôi mất mặt!"
Bà Yên tức đến run người, gào lên: "Yên Văn Hạo! Ông thật ác độc! Con trai ông bị nhà họ Lận cùng thằng con hoang kia bắt nạt rồi sỉ nhục đến vậy, suýt nữa mất mạng mà ông lại còn trách nó!'"
"Nếu không phải do ngày trước hai mẹ con bà bắt nạt Yên Tần thì giờ nhà họ Yên có ra nông nỗi này không? Bà cứ hở ra là con hoang này con hoang nọ, giờ nó đã được ghi tên vào trong gia phải, là con trai của Yên Văn Hạo tôi! May mà nó chưa bỏ rơi tôi, vẫn còn sẵn sàng hết lòng vì nhà họ Yên, bà biết nó có thể mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho nhà họ Yên không hả!"
"Mà tất cả những thứ này suýt nữa đã bị thằng ngu ngốc kia hủy hoại!"
"Yên Văn Hạo, chẳng lẽ tiền bạc còn quan trọng hơn cả mạng sống của con trai ông sao? Ông đúng là đồ súc sinh!"
Tiếng gào khóc lẫn quát tháo khiến cả nhà họ Yên náo loạn.
Yên Văn Hạo phiền muộn không thôi, phất tay bỏ đi, đến thẳng chốn ăn chơi đàng điếm.
Yên Tần nhìn tin nhắn điện thoại vừa gửi đến, ra lệnh cho người phụ nữ ở thành phố khác.
Yên Văn Hạo không chỉ có một người tình, dạo này ông ta đang cưng chiều một cô nàng trẻ trung xinh đẹp. Không phải là ông ta không có suy nghĩ muốn sinh thêm con, dù sao Yên Chu cũng ngu xuẩn thế kia, ông ta rất muốn có một người thừa kế mới nhưng tiếc là vẫn chưa thành công.
Yên Tần nghĩ, đã đến lúc châm lửa rồi.
...
Ngày hôm sau, tàu Minh Châu cập cảng.
Tất cả mọi người đều đang chờ xem kịch vui, dù sao chuyện hôm qua đã ầm ĩ đến thế rồi, Lận Tuy vả thẳng mặt nhà họ Yên, nhà họ Yên nói sao cũng phải đòi một lời giải thích.
Nhưng mọi người đợi mãi mà không thấy hai nhà ầm ĩ, trái lại còn nhận được quà xin lỗi được gửi đến dưới danh nghĩa của nhà họ Yên.
Giờ thì mọi người đều biết ai mới là người nắm quyền ở nhà họ Yên, còn một số kẻ vô dụng đã trở thành quân cờ bị vứt bỏ.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của lận Tuy, lão già họ Yên kia vốn lạnh lùng vô tình, đâu có quan tâm đến tình cảm máu mủ, trong mắt ông ta lợi ích quan trọng hơn tất cả.
Đáng tiếc là Yên Chu không nhìn ra được điểm này, hay là nói ngay cả khi trong lòng gã cũng có cảm giác nhưng sẽ không dám đối mặt, kẻ ngu thì vẫn là kẻ ngu, không bao giờ chấp nhận sự tầm thường và thất bại của bản thân.
Yên Chu vẫn luôn không ngừng gây rắc rối cho dự án của Yên Tần, có thể nói là không từ thủ đoạn nào.
Yên Tần cũng không làm ra hành động phản kích nào, chỉ thờ ơ nhìn gã đắc ý.
Đối với tình huống đã phân rõ thắng bại thế này, Lận Tuy không có hứng thú, hắn vẫn ngày ngày sống cuộc sống thiếu gia phong lưu của mình.
Tiếng xấu của hắn bây giờ còn tệ hơn cả lúc trước, không ai có gan đến làm phiến hắn cả.
Đã lâu không gặp Yên Tần, nhưng Lận Tuy không chịu được chuyện có người cứ nhắc đến y trước mặt mình.
"Cậu thấy hứng thú với anh ta à?"
Lận Tuy cầm kéo để gần cành hoa, như thể đang cân nhắc nên cắt cành nào mới hợp.
"Không hứng thú." Dụ Hưởng vội đáp, đầu lắc như trống bỏi, trên mặt cậu ta lộ vẻ chần chờ, ngập ngừng nói: "Chỉ là em nghe nói... hai người rất thân thiết với nhau, em chỉ tò mò về bạn của anh thôi."
Mấy ngày trước, ông ngoại của Dụ Hưởng đổ bệnh nên cậu ta đã đến Thượng Hải một chuyến, lúc về nghe thấy rất nhiều lời đồn đại.
Những người kia còn nói Lận Tuy với người đàn ông tên Yên Tần có mối quan hệ kiểu đó, Dụ Hưởng tức giận truy hỏi, song mọi người đều trả lời cậu ta một cách mơ hồ, trong lúc tức giận, cậu ta đã chạy thẳng đến chỗ Lận Tuy để tìm đáp án.
"Anh ta không phải là người cậu nên hỏi tới."
Tay Lận Tuy khẽ động, một cành lá liền rơi xuống đất.
"Anh Lận đừng giận, em không hỏi nữa đâu."
Dụ Hưởng vội nói, dũng khí lúc mới đến của cậu ta đã tan biến trước ánh mắt của Lận Tuy.
Lận Tuy không phải đang nổi giận với Dụ Hưởng, chỉ là hắn không thích người khác hỏi hắn về Yên Tần mà thôi.
Trong kiếp trước, Yên Tần là một kiếm tu có thiên phú xuất chúng, lại nỗ lực khắc khổ, có rất nhiều tiên tử cùng lang quân muốn kết thành đạo lữ với y nên không ngừng có người chỉ trỏ thân phận lô đỉnh này của Lận Tuy, thậm chí còn có mấy đại sư trà nghệ muốn quyến rũ Yên Tần qua việc kết thân với Lận Tuy.
Có một lang quân có ngoại hình khá giống Lận Tuy, đối xử rất lịch sự với Lận Tuy, thỉnh thoảng còn tặng cho Lận Tuy rất nhiều thứ tốt, thậm chí còn nói tốt cho Lận Tuy trước đám đông, nhưng tiếc là ý tốt giả dối như vậy không có tác dụng với Lận Tuy. Mới đầu hắn còn chưa nhận ra mục đích của người này nên chỉ coi là kẻ hề nhảy nhót, có lợi không chiếm thì phí, nhưng chẳng ngờ người này muốn tính kế Yên Tần chứ không phải hắn.
Gì mà học hỏi công pháp của Yên Tần, tặng đan dược cho hắn rồi tiện thể tặng một ít cho Yên Tần, Yên Tần là người có ơn tất báo nên đã bảo vệ người đó mấy lần, còn tặng cả quà đáp lễ.