Edit: Lune
Nếu không phải e ngại thân phận của Yên Chu thì Tống tiểu thư thật sự muốn ném gã xuống ngay cảng tiếp theo.
Yên Chu gây ầm ĩ không nhỏ, đa phần những người đứng xung quanh toàn là người có tiếng tại Kinh Châu. Mấy lời vu khống của Yên Chu chẳng mấy chốc sẽ thành trò cười của mọi người. Bản thân gã ngu xuẩn thì thôi, lại còn muốn lôi người khác vào.
"Có vẻ như đầu óc anh vẫn chưa tỉnh táo, thời gian bị nhốt trong nhà vẫn ít quá nhỉ."
Yên Tần nhìn về phía trung tâm của trò hề, nhìn người anh trai cùng cha khác mẹ những năm qua chẳng hề lớn lên chút nào về cả thể chất lẫn trí tuệ kia với ánh mắt lạnh lùng.
Đối thủ này thật sự quá ngu ngốc, ngu ngốc đến mức y thậm chí còn không muốn coi gã là đối thủ nữa, gã chẳng qua chỉ là một đống bụi có thể bị quét đi bất cứ lúc nào.
Yên Chu bị ánh mắt của Yên Tần làm cho đau nhói, còn vì lời nói của y mà tức đến độ tím cả mặt mày.
Năm nay gã đã hai mươi chín tuổi rồi mà còn bị ông già nhốt trong nhà, nói ra không biết mất mặt nhường nào nên mấy ngày nay gã đều viện cớ bị ốm để từ chối các buổi tiệc. Mặc dù trong lòng cũng hiểu mọi người đều biết, song bị nói trắng ra thế này vẫn khiến gã lúng túng vô cùng.
Hơn nữa chuyện này lại do chính đứa con riêng mà gã căm ghét coi thường nói ra, làm Yên Chu tức đến mức khí huyết sôi trào.
"Mấy người làm gì thì tự hiểu, Lận Tuy giữ mình trong sạch? Mười tám tuổi nó đã biết chơi trai rồi kìa, còn dụ cả Yên Tần lên giường, ai mà không biết giữa chúng nó có gì, lại còn đứng đây giả vờ thuần khiết, rõ là nực cười."
Yên Chu vẫn chưa ngu đến mức nói ra chuyện mình bỏ thuốc, gã tận mắt thấy Yên Tần uống ly rượu đó nên chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra, nói không chừng y với Lận Tuy còn mây mưa một trận với nhau rồi cũng nên. Thế mà đám người này vẫn còn ca ngợi Lận Tuy, đúng là nực cười, đều là hạng công tử bột với nhau, dựa vào cái gì mà Lận Tuy làm những chuyện đó lại không ai nghi ngờ?
Lời này chẳng khác nào quả bom, còn chấn động hơn cả mấy lời trước đó, khiến đám đông xung quanh không dám hó hé gì.
Người không biết thì không dám nói bậy, người biết thì lại càng không dám nói. Dù sao lúc trước quả là Yên Tần đã theo Lận Tuy một thời gian, ai mà không biết Yên Tần là chó của Lận Tuy. Khi ấy Lận Tuy còn trở mặt với Yên Chu vì bảo vệ Yên Tần nữa kìa.
Nhưng nay Yên Tần đã khác xưa, ai dám đi nhắc lại những chuyện đó? Thậm chí đến nghĩ còn không dám nghĩ, sợ ngày nào đó sẽ buột miệng nói ra rồi rước chuyện vào người.
Tống tiểu thư nhìn chòng chọc vào Yên Chu, trong lòng càng lúc càng căm tức. Trong ngày lành của cô, cứ gì phải khiến cho hai nhà Lận Yên xảy ra bất hòa.
"Anh nói cứ như nằm dưới gầm giường của tôi ấy nhỉ."
Lận Tuy đứng dậy, nhìn Yên Chu rồi cười nhạt.
Ánh mắt Lận Tuy liếc nhanh xuống sàn, thấy không có gì bất thường mới yên tâm. Hành động này hơi khó hiểu nên không ai để ý, tất cả mọi người đều tập trung vào biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Dù hắn đang cười nhưng ý cười lại chẳng lan đến đáy mắt, cũng chẳng phải kiểu cười khẩu phật tâm xà khiến lòng người vô cớ rét lạnh.
Lận Tuy đi đến trước mặt Yên Chu, những người đứng chắn phía trước sôi nổi nhường đường. Lận Tuy cao hơn Yên Chu, hắn hơi cúi đầu nhìn xuống gã.
"Con riêng đúng là thứ không ra gì, sinh ra đã bị người ta coi thường, nhưng đầu thai vào bụng ai không phải điều mà bọn họ có thể quyết định được, làm việc gì cũng phải có giới hạn."
"Lúc trước tôi đã nói rồi, nếu anh oán hận trong lòng thì về cắt hai lạng thịt dưới háng ông già nhà anh đi, đứng đây nói mấy lời vô nghĩa làm gì? Bản thân là phế vật, còn không nhìn nổi người khác tài giỏi hơn à?"
Lời đầu tiên của Lận Tuy thật ra xúc phạm tới không ít người ở đây, mặc dù trong lòng mọi người đều nghĩ vậy nhưng trong cuộc đấu tranh giành quyền lực, chẳng ai phân chia theo thước đo đạo đức cả, hơn nữa còn có rất nhiều khách mời là con riêng có mặt ở đây, chẳng qua nghe thấy những lời sau của Lận Tuy,họ cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lận Tuy không quan tâm người khác nghe mình nói có thoải mái hay không, hắn vẫn chưa nói xong đâu.
"Hôm nay tôi sẽ làm người tốt, giúp anh súc miệng miễn phí." Lận Tuy nhìn mặt biển rộng lớn, thong dong cười nói: "Dùng luôn nơi tự nhiên rộng lớn này."
"Trói người lại cho tôi, treo ra ngoài thuyền."
Giờ phút này, Lận Tuy không còn giống đại thiếu gia cành vàng lá ngọc gì cả, mà giống như một tên đao phủ quen tay với việc chém giết.
Mọi người quay sang nhìn nhau, vội vàng khuyên nhủ: "Này... thôi bỏ đi Lận thiếu, đừng giận nữa, hôm nay là ngày vui, lỡ xảy ra chết người thì không tốt đâu."
"Mày dám làm thế với tao? Cha tao sẽ không tha cho mày đâu! Dù mày mang họ Lận thì đã sao, có là người nhà họ Lận cũng không thể làm xằng làm bậy như thế được!"
Yên Chu cảm thấy Lận Tuy chỉ đang dọa mình, nhà gã tuy không bằng nhà họ Lận nhưng cũng là gia đình có tiếng tại đất Kinh Châu, Lận Tuy làm vậy chẳng khác nào mưu sát.
"An An, đừng kích động."
Lân Mẫn cũng tức nhưng cô biết không thể làm bừa được, nếu gây ra án mạng thật thì sẽ khó giải quyết lắm.
"Em kích động khi nào?"
Lận Tuy đã nói ra thì nhất định phải làm được
Chẳng qua không cần hắn ra tay thì đã có người cống hiến sức lực.
Yên Tần cực kỳ dứt khoát đánh ngất Yên Chu trước mặt mọi người, sau đó nhìn sang người phục vụ đứng bên cạnh, thờ ơ nói: "Lấy dây thừng đến đây."
Người phục vụ bị mọi người nhìn chằm chằm, nơm nớp lo sợ đi lấy dây thừng bản to đến.
Mọi người vẫn muốn khuyên can nhưng lại bị ánh mắt của Lận Tuy ngăn cản.
"Ai muốn khuyên thì coi như đã quyết định đối đầu với nhà họ Lận tôi rồi phải không?"
Môi hắn đỏ thắm, dưới ánh đèn trắng nhợt như con rắn độc đang phun nọc, vừa xinh đẹp lại vừa tàn nhẫn.
Không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, ngay cả những con cáo già đã lăn lộn trong thương trường bao năm cũng không khỏi kinh hãi.
Sự tàn ác trắng trợn kia hệt như một tấm lưới giam cầm tất cả mọi người bên trong, trói chặt đến mức khiến họ khó thở.
Đám người nhìn về phía Lận Mẫn, Lận Mẫn không nói gì như thể ngầm thừa nhận.
Yên Chu bị trói lại trong trạng thái hôn mê rồi bị treo ngược lên, Yên Tần đích thân ra tay, Lận Tuy đứng bên cạnh nhìn.
Hai người này, một người dám ra lệnh, một người dám làm theo, đúng là hai kẻ điên bất chấp lý lẽ.
Mặc ý làm xằng, không coi ai ra gì.
Có mấy người nhát gan không dám nhìn tiếp, những quả bóng bay đang lơ lửng trên du thuyền dường như đã hóa thành những vật kỳ lạ. Rõ ràng đang là một nơi vô cùng vui vẻ nhưng lại toát ra bầu không khí kỳ dị.
"Sao mọi người đều có vẻ mặt như vậy, đây chẳng phải là một ngày vui sao? Chơi tiếp đi."
Lận Tuy hết sức thân thiện đề nghị mọi người tiếp tục vui đùa, giữa bầu không khí khá cứng nhắc, có người bắt đầu kéo đàn violin, có người khiêu vũ, tựa như đã khôi phục lại bầu không khí nhẹ nhàng trước đó.
Chiếc du thuyền này là ánh sáng duy nhất trên biển, bởi vậy bóng đen đổ xuống từ boong tầng bốn này trông cực kỳ rõ ràng, trong bóng tối mờ ảo lại toát lên đôi phần kỳ quái.
Lận Tuy sai mấy người đến giữ dây thường, nhìn bóng đen chậm rãi chìm xuống mà khẽ cong môi.
Dáng vẻ này càng khiến cho những người xung quanh kinh hãi, trong lòng thầm chửi Lận Tuy là biến thái, rõ là không phải người bình thường, Yên Chu chỉ nói xấu vài câu mà hắn lại trói người treo ngược xuống biển.
Ngay cả Tống Vân Thanh cũng cảm thấy Lận Tuy hơi thái quá, định bước tới khuyên can nhưng lại không biết nói thê nào.
Anh ta nhìn sang Yên Tần, chỉ thấy ánh mắt Yên Tần đang nhìn Lận Tuy cực kỳ nóng bỏng, giống như một tín đồ cuồng nhiệt, lại giống như đang nhìn thứ thuộc sở hữu của mình.
Tống Vân Thanh nghĩ đến việc Yên Tần bước ra từ phòng tắm trong phòng Lận Tuy, trong lòng lạnh lẽo ủ ê.
Yên Chu tỉnh lại ngay khi nước biển mặn chát xộc vào miệng với mũi, gã nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ kinh hoảng, không nhịn được mà chửi ầm lên.
"Bọn mày điên hết rồi! Kéo tao lên! Cứu mạng!"
Tiếng sặc nước ồng ộc khiến giọng gã yếu dần, mỗi khi gã tưởng mình sắp chết chìm thì sợi dây thừng trói người gã lại kéo lên đến boong đầu tiên, khiến gã thoát khỏi bóng tối của cái chết, nhưng gã còn chưa kịp thở thì sợi dây lại chùng xuống.