Chờ mọi người thu hồi ánh mắt ngạc nhiên đi rồi anh mới đi vào trong nhà, định tắm cho mát một cái rồi thu dọn một ít dụng cụ. 
“A Thanh à, em đi nấu cho anh một bát mì, lát nữa anh phải ra biển.”


Lâm Tú Thanh lập tức buông việc trong tay đi nấu mì cho anh, tối qua anh đã nói rồi, biết anh muốn đi dạo bên chỗ đảo hoang bên kia nên cô đương nhiên cũng ủng hộ phối hợp. 
Hai người chị dâu lại không biết lát nữa anh ăn xong còn phải ra biển, nghe nói như thế liền không nhịn nổi liếc mắt, còn tưởng có tiến bộ, biết giúp đỡ làm việc, ai ngờ vừa quay đầu đã nói ăn xong đồ phải ra ngoài...


Vốn mẹ Diệp chỉ muốn mắng hai câu nhưng thấy hai vợ chồng một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cái thằng ranh kia cũng đã chạy vào phòng không còn thấy bóng người nữa đành phải nuốt trở vào, chỉ lẩm bẩm vài câu. 
Diệp Diệu Đông ăn mì xong liền mang theo thùng, đồ chứa thuận tay lại lấy một cái bao tải bỏ vào túi rồi vội vội vàng vàng đi bến tàu. 


Phụ nữ trong nhà họ Diệp bắt đầu vo gạo hái đồ ăn, hôm nay phải ăn cơm trưa sớm chút sau đó đi đãi biển, ngày mai khởi công xây nhà, những ngày sau đó số lượng đồ ăn sẽ tiêu hao rất lớn, các cô cũng cần đào thêm chút ngao cát đến lúc đó có thể giảm bớt đi chút chỉ tiêu. 
Mọi người đều vội vàng việc trong tay, không ai đi chú ý đến Diệp Diệu Đông, cũng không biết anh mang theo dụng cụ đãi biển ra ngoài. 


Khi Diệp Diệu Đông mang mấy cái thùng đến bến tàu, Tiểu Tiểu với A Chính đã ở đó. 
"Sao mấy người nhanh chân như thế?"
"Đàn ông sao có thể nói nhanh, bọn tao cũng vừa tới được một lúc, A Quang đang đi lái thuyền" — -
"Vậy bọn mày chờ một lát tao đi mua dầu diesel."


"Còn phải mua dầu diesel à, A Quang cũng không nói nên tao không mang tiền."
A Chính sờ lên túi: "Tao cũng không mang...
Diệp Diệu Đông cười cười: "Không sao, tao có mang, thùng để ở chỗ này bọn mày để ý giúp tao chút, tao đi mua mua."


A Quang cũng rất có ý, chưa hề nói tự anh ta bỏ tiền thuê tiền, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ mang một ít tiền. 
Bên cạnh bến tàu có một lêu nhỏ chuyên môn sửa chữa máy móc trên thuyền kiêm bán dầu diesel, bọn họ cũng không cần đi xa nên anh cũng chỉ mua một đồng tiền diesel, đủ là được nếu thừa thì coi như phụ cấp cho người ta. 


Vừa mua dầu diesel Tiểu Tiểu đã chạy tới: "Xong chưa? A Quang vừa đưa thuyền lên bờ, mua chúng chúng ta lên thuyền."
"Được rồi, đi thôi."
Anh đổ một bình dầu nhỏ theo chân bọn họ lên thuyền, chân vừa đạp vào boong thuyền anh không có cảm giác gì lắm, một chút lay động với anh mà nói thì không tính là gì, trong lòng bỗng chốc yên định một chút. 


Đưa dầu diesel cho A Quang rồi nói: 'Đổ dầu vào đi, lái ra đảo nhỏ cũng chỉ mất tầm mười mấy phút cho nên tôi chỉ mua một mình, chừng đó đủ vừa đi vừa về."
"Ừm, đủ rồi, xuất phát tôi."
Chỉ chốc lát sau đầu mày đã phát ra tiếng cộc cộc cộc, thuyền cũng chầm chậm rời khỏi bờ, vẻ mặt mọi người đều tự nhiên ngồi trên băng ghế nhỏ nói chuyện phiếm, chỉ có sắc mặt Diệp Diệu Đông càng tái nhợt khi mà thuyền càng ra giữa biển. 


Nhìn xung quanh bốn bề đều là nước, chỉ có một con thuyền nhỏ đong đưa trong biển rộng không khỏi khiến anh nghĩ đến bản thân hết sức hết lực chống đỡ, chỉ có thể để mặc nước biển chạy ngược vào trong miệng trong mũi...
Cái cảm giác ngạt thở kia anh cứ nghĩ là bản thân không nghĩ tới thì sẽ không sao, nhưng lúc này vừa ra đến tới biển anh không muốn nghĩ tới cũng rất khó. 


Hôm trước bắt hàu bên bờ đá ngầm, lực chú ý đều tập trung trên đá ngầm nên đi giữa dòng nước biển anh cũng không hoảng hốt, lúc này đây long đong giữa biển lại khiến anh hơi hoảng. 
Mọi người đều đang cười đùa nói chuyện phiếm, A Chính thấy anh cứ ngồi im vả lại nhìn sắc mặt cũng không khá lắm không khỏi kinh ngạc nói: "Đông Tử làm sao thế, má chẳng lẽ mày say sóng sao?"


"Không phải chứ, mày vậy mà say sóng?"
"Giờ mới lái ra được bao lâu đâu, đừng khoa trương như thế chứ? Như vậy mà cũng choáng?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play