Mặc dù đường đất không dễ đẩy cho lắm nhưng xe là xe không, lúc mới đẩy vẫn còn đơn giản, mấy năm trước mọi người làm nhà đều là gánh đất gánh đá trên núi xuống. 
Những vật liệu này không cần tiền, chỉ cần bỏ sức người lên núi lấy là được. 


Dù sao lúc này xây nhà cũng không dùng xi măng, đều là dùng đất vàng với cát quấy lại sau đó trét lên đá tảng dưng lên hong khô, dùng gạch cũng không nhiều, dù sao mọi người đều cảm thấy dùng đá tảng xây không cần bỏ tiền, nhà xây ra lại kiên cố. 


Còn về nhà lầu thì xây lầu hai mới cần dùng gạch tấm, bởi vì đá nặng quá khó mà đắp lên cao, không có dễ như làm gạch. 
Thật ra nếu so sánh cả hai thì giá tiền cũng không khác nhau nhiều, mặc dù phải bỏ tiên mua gạch nhưng đá cũng phải bỏ tiền thuê người vận chuyển, tiền công của thợ đếo còn đắt hơn. 


Mặc dù là mặt trời buổi sáng nhưng vẫn gay gắt như cũ, chỉ là đi một đoạn đường thôi nhưng Diệp Diệu Đông cũng đã bắt đầu đổ đầy mồ hôi. 
Diệp Diệu bằng vừa đến chỗ đích đã cầm cuốc lên: "Vừa hay anh mang hai cái xúc, anh cuốc đầy rồi em đổ vào trong xe."


"Vâng!"
Hai cái xúc, một cái đầy là Diệp Diệu Đông dời đến cái trống rồi Diệp Diệu Bằng lại tiếp tục cuốc đổ đầy, hai người phối hợp quả thực tốc độ cũng nhanh hơn so với một người trước đó, đầy cũng nhanh. 
Chỉ trong chốc lát một cái xe đất đã đầy. 


"Em đẩy về, anh cuốc trước một ít đất sẵn đó nhé? Tiết kiệm thời gian đi lại, cái này chỉ cần một người đẩy là được rồi."
Diệp Diệu Bằng gật gật đầu: "Được, thay phiên đi, chuyến sau để anh đẩy. ' "Ừm" l s
Để anh đẩy cả thật ra anh cũng không để ý, dù sao anh làm một hai tiếng là sẽ về, không đẩy được mấy chuyến, nhưng không nghĩ tới anh thế mà lại lật xe...


Mới đẩy một đoạn đường ngắn phía cạnh đã có một cục đá đẩy lốp xe một cái, cuối cùng anh không giữ được thăng bằng kết quả là lật nghiêng...
Diệp Diệu bằng thấy thế đi tới, một lời khó nói hết cau mày nhìn anh, vỗ vỗ bả vai anh: "Không sao, lại dựng lại đi, đường này lúc đầu không dễ đẩy lắm, đẩy nhiều mấy lần thì sẽ không lật nữa."


Diệp Diệu Đông quả thật hơi bực bội, anh thật sự chưa từng đẩy cái xe này bao giờ nên đành phải an ủi mình như thế. 
"Còn may là anh thấy, nếu cha mà thấy đoán chừng lại bị mắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép."
"Chú chịu khó đi giúp đỡ làm việc cha sẽ không mắng đâu, trước tiên đổ đất lại xe đã"
Anh bĩu môi, nhưng thôi, anh cả anh hai đều chịu khó như thế? Sống không đàng hoàng như thế phải bị mắng là đúng rồi.


Sau khi đổ đầy rồi Diệp Diệu Bằng cũng không cho anh đẩy nữa, miễn cho lại làm đổ: 'Để anh đẩy cho, chú đi cuốc đất đi."
"Được thôi."
Thành sự không có bại sự có thừa, anh vẫn là tương đối am hiểu đi bắt hải sản. 
Bận bịu trên núi một hồi, nhìn thời gian cũng sắp tới giờ anh liền về trước một bước. 


Cuốc đất lâu như thế bụng anh đã sớm đói xẹp rồi, nhanh chóng về ăn chút lót dạ rồi chuẩn bị ra biển. 
Lâm Tú Thanh thấy anh mồ hôi đầm đìa cả mặt đỏ bừng đi về thì tò mò hỏi một câu: "Không phải anh đi mượn thuyền sao, sao giống như là đi làm việc thế, cả người nhìn như mới vớt từ trong nước ra vậy. "Anh là đi làm việc, rời khỏi nhà A Quang thấy thời gian còn sớm nên qua chỗ anh cả giúp đỡ."


Mọi người kinh ngạc nhìn anh, thế mà anh lại đi chủ động chuyển đất ư?
Thật hay giả?
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, Diệp Diệu Đông liếc mắt: "Nhà không phải cũng có phần của anh sao? Nếu anh không giúp đỡ làm chút việc cha lại đánh gãy chân anh mất?"


Đúng thế!
Mấy ngày nay cha Diệp đều ra biển, nếu không ở nhà ngày nào cũng sẽ nghe tiếng cha Diệp mắng Diệp Diệu Đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play