Chỉ trong chốc lát, Diệp Diệu Đông đã tìm được năm con cua đá, sáu bảy con tôm kiếm và một ít cá nhảy. Hàng ngon nhất chính là con tôm lớn chín đốt kia.
Anh tiếp tục đi loanh quanh trong vùng nước nông: "A, nghêu tuyết, trời ơi, còn là một ổ."
Thời đại này người cận thị rất ít, chưa kể anh không đọc sách, thị lực rất tốt, từ xa đã nhìn thấy một vài con nghêu tuyết há miệng, có xúc tu lộ ra trên bề mặt cát. Anh nhanh chóng chạy về phía trước hai bước.
"Thật sự là một ổ."
"Ổ gì vậy?" Tiểu Tiểu cách đó không xa nghe được giọng nói hưng phấn của anh liền quay đầu hỏi.
"Nghêu tuyết, tao tìm được một ổ nghêu tuyết. Tụi nó đang chơi, xúc tu lộ ra ngoài này. ' Diệp Diệu Đông ngồi xổm xuống nhặt một con lên, vừa cầm vào tay, miệng nó liên ngậm chặt lại.
Anh ước lượng một chút, cười vui vẻ: "Khá lớn đấy. Đúng là một vụ bội thu! Một vụ bội thu rồi."
Ném nó vào thùng vang lên một tiếng uych.
Tiểu Tiểu tò mò chạy tới nhìn: "Mẹ kiếp, sao mày lại may mắn như vậy? Nhặt được nghêu tuyết lớn như vậy, lại nhặt được cả một ổ..."
A Chính cũng chạy tới xem xét: "Má, mày đạp phải vận cứt chó gì thế? Trong thùng mày nhặt được nhiều cua đá thế? Nhìn của tao này, hai con tôm kiếm, hai con cá nhảy. Còn lại chẳng có gì!"
"Tao cũng vậy. Tao còn ít hơn, chỉ nhặt được hai con cá nhảy." Trần Uy cách xa, nhưng cũng giơ cái xô lên lắc lắc hai cái.
"Do tụi mày xui xẻo!" Diệp Diệu Đông vui vẻ nhặt đống nghêu tuyết đang tụ tập này ném vào trong thùng. Nghe tiếng đông đông đông, mọi người đều hâm mộ ghen tị hận.
"Trong cái ổ này có bao nhiêu con thế? Còn khá lớn nữa. Món này ăn thì ngon."
Anh lắc cái thùng, kiểm tra bằng mắt, nhìn kích thước thì chắc chắn là hơn một cân: "Tao quên đếm, hình như có mười tám, mười chín, hơn một cân."
"May mắn quái Đi, đi, đến tìm khu vực này cho tao. Mày đi chỗ khác, thùng tao còn rỗng tuếch này, mày có biết xấu hổ không?" A Quang ước ao ghen tị vung cái móc câu, đuổi anh sang một bên, chuẩn bị chiếm lấy khu vực tìm kiếm của anh.
Diệp Diệu Đông bị anh ta đuổi dịch sang bên vài bước: "Ha ha ha, tao nói sao mày cứ im lặng mãi thế? Thì ra là thùng rỗng, không còn tự tin để nói chuyện nữa!"
"Cút, cút, cút! Bên này ông đây bao. Mày đi chỗ khác tìm đi, nhường vận may cho tao."
"Tao thấy vận may mày kém là do cái tên mày đặt cho mình không tốt. Bùi Quang, đền sạch, chẳng phải là trống rỗng, mọi chuyện không thuận sao? Mày không cảm thấy mày chơi bài luôn thua rất nhiều sao?
Cũng chỉ có hôm qua mới hiếm hoi thắng được một lần. Hơn nữa mấy năm qua, mày làm những việc khác cũng không được thuận lợi gì cho cam."
Lời anh nói có phần nghiêm túc, vận khí của A Quang luôn không tốt. Sau khi anh ta đến Chu Sơn, thỉnh thoảng bọn họ liên lạc qua điện thoại, tất cả những gì nghe được chỉ là anh ta làm gì cũng lỗI
Đến hơn bốn mươi tuổi mới có người nhắc anh ta đổi tên để xem có thể đổi đời hay không.
Không ngờ sau khi đổi tên, mọi việc với anh ta đều suôn sẻ, chỉ trong vòng vài năm đã trả hết nợ bên ngoài và mua được nhà cho con trai kết hôn.
Diệp Diệu Đông cảm thấy mình cần phải nhắc nhở A Quang. Thà tin là có chứ không thể tin là không. Những người dân quê ở thế hệ họ luôn khá mê tín.
A Quang sờ cằm: "Tao cũng cảm thấy tên của mình không tốt lắm!"
"Hay là mày bảo cha mày sửa tên cho mày đi, gọi là A Vượng nhể? Ha ha ha hai" "Ha hai Cái này được đấy, tên hay."
"Thế thì không được. Nếu đổi thành A Vượng, sau này thắng bài mỗi ngày thì không được rồi. Chắc tao thua sạch cái túi quần luôn quá."
"Đúng, đúng, đúng, không thể gọi là A Vượng, thịnh vượng quá, tiền đều vào tay nó hết. Đổi cái khác, đổi cái khác, không thể quá thịnh vượng."
Mọi người đều cười, mày một câu tao một lời trêu chọc anh ta.