Lâm Tú Thanh nhận lấy bát canh, cho anh một ánh mắt "anh biết là ai mà", để anh tự hiểu.
"Mẹ anh khóa à?"
"Ừ, bảo đừng mở, tối nay cho anh ngủ ngoài cổng để anh tỉnh não lại!"
Diệp Diệu Đông: Mẹ ruột!
"Em hâm nóng canh đi, ta đi ra sau tắm cái."
Ngày nắng nóng anh cũng không cần nước nóng, lấy một xô nước ở giếng nước cửa sau đi tắm sẽ dễ chịu hơn.
Đến khi anh vào nhà lần nữa, trong bếp chỉ có một ngọn lửa nhỏ, chiếu sáng căn phòng chính bằng một chút ánh sáng. Còn có ánh sáng từ khe hở cửa phòng anh lọt ra, đặc biệt rõ ràng trong đêm tối.
Đẩy cửa ra, Lâm Tú Thanh đang ngồi bên giường cho hai đứa con trai ăn, hai đứa trẻ lần lượt há miệng ăn mỗi đứa một miếng.
"Hâm nóng nhanh thế à?"
"Ừm, ngày nắng nóng không cần ăn quá nóng, chỉ cần hâm nóng một chút cho bớt ngấy là được."
"Cha, đây là loại thịt gì vậy? Toàn là xương, ăn không ngon!" Thằng con lớn vừa ăn vừa nói với vẻ chán ghét.
"Ăn không ngon mà con cứ ăn hết miếng này đến miếng khác. Ăn xong thì đi tiểu trước khi đi ngủ cho cha, nếu ban đêm mà đái dầm, cha sẽ đánh con!"
"Con mới không đái dầm đâu."
Diệp Diệu Đông lấy một chiếc quần đùi đi đến bên giường có màn che để thay, đặt quần áo đã thay lên chiếc ghế đẩu trong góc, sau đó lên giường nằm xuống.
"Hôm nay hai con cua xanh giá bao nhiêu vậy?" "Một đồng năm mươi xu, mẹ đưa cho em, em giữ rồi."
Anh nhếch môi, thật là rẻ!
"Để dành cho mẹ một ít nhé, đừng ăn hết đấy."
Lâm Tú Thanh nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, tụi nó muốn ăn thì cứ ăn hết đi."
Mới ăn tối xong chưa bao lâu, hai đứa bé cũng không đói lắm, uống mấy ngụm canh, ăn hai miếng thịt thì không ăn nữa.
"Bọn nó không ăn, em ăn hết đi. Anh đã ăn ở ngoài rồi."
"A."
Hai đứa trẻ ăn xong liền nhảy lên giường cười đùa, hi hi ha ha, vô tình giãm phải chân Diệp Diệu Đông, cùng nhau ngã vào người anh.
Diệp Diệu Đông kêu lên một tiếng đau đớn. May là tay anh luôn che đậy những bộ phận quan trọng, không bị chúng đè lên!
Anh đánh lên mông trần mỗi đứa một cái: "Đừng ồn ào nữa. Đi ngủ cho cha."
"Không, con không ngủ được."
"Cả ngày chơi điên rồi mà còn không ngủ được à? Không ngủ được cũng phải nằm cho cha, ai nằm chỗ nấy."
Khuất phục trước dâm uy của anh, hai đứa trẻ ngoan ngoãn nằm cạnh nhau trong phòng.
Lâm Tú Thanh ăn nốt canh và thịt còn lại, sau đó tắt đèn, buông mùng xuống, nằm xuống bên cạnh Diệp Diệu Đông, đưa tay vỗ nhẹ vào ngực hai đứa trẻ dỗ chúng ngủ.
Trước đó hai đứa còn nói không buồn ngủ, kết quả vỗ hai cái đã ngủ mất tiêu.
Diệp Diệu Đông lợi dụng ánh trăng nhìn vợ mình đang nằm bên cạnh, quay lưng về phía mình, chỉ mặc áo cộc quần đùi, trong lòng có chút rục rịch...
Nhưng anh lại có hơi nhát gan, không dám tiếp cận...
Vừa lúc anh quay người định đưa tay ra thì cô lại ngồi dậy, anh nhanh chóng hỏi: "Em làm gì vậy?" Lâm Tú Thanh không hiểu nhìn anh một cái: "Ngủ đói"
Cô quay lại và nằm xuống dưới chân anh.
Diệp Diệu Đông cũng nhớ tới bốn người cạnh nhau ngủ trên chiếc giường màn này rất khó khăn. Sau khi sinh đứa con thứ hai, sau khi cho bọn trẻ đi ngủ, vợ anh sẽ bò sang đầu bên kia ngủ ở những nơi khác nhau.
Chết tiệt, rõ ràng giơ tay là có thể nước chảy thành sông rồi!
Bây giờ anh không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, chuyển sang đầu bên kia.