A Chính nhéo má Diệp Diệu Đông, nhìn trái nhìn phải: "Mọi người đều ở biển, sao mày phơi nắng lại không đen thế? Tao mà trắng như mày thì cũng không đến mức phải độc thân rồi!"
"Mày có chắc là chỉ cần trắng ra là được không? Đây mới là khuyết điểm thực sự!" Diệp Diệu Đông ác ý đặt tay lên đầu anh ta, sau đó kéo nghiêng đến vai mình!
A Chính tức giận: "Mẹ kiếp, ông đây một mét bảy mươi!"
"Một mét sáu chín làm tròn thành một mét bảy mươi?"
"Vậy cũng là một mét bảy!"
"Ha ha hat"
Mọi người trò chuyện cười đùa, mỗi người nói một câu chọc cười, không khí vô cùng sôi động.
Diệp Diệu Đông đã lâu không có đùa giỡn thoải mái như vậy với bạn bè. Nửa đời sau của anh cơ bản bận rộn với cuộc sống. Khi trẻ không nỗ lực, già rồi mới hối hận. Câu này là để nói anhI
Sau khi ăn uống no đủ, sắc trời trở nên hơi tối, trên bàn bày đầy chén đĩa.
Diệp Diệu Đông ợ một cái: "Các người dọn dẹp đi, tao với Mập bận rộn cả buổi chiều rồi!"
"Không sao đâu, cứ để đó cho tao dọn."
"Cái rắm á. Mày chắc chắn sẽ bảo em gái mày làm. Hôm nay còn chưa uống rượu, trời cũng chưa tối, mọi người cùng dọn là được." Bây giờ Diệp Diệu Đông suy nghĩ đã trưởng thành hơn rất nhiều so với hồi còn trẻ, cũng không phải ăn tiệm, người của xã hội văn minh thì chắc chắn tự ăn tự dọn.
"Được được được, mỗi người làm một chút, dọn nhanh thôi."
Sau khi anh nhắc nhở, những người khác cũng bắt đầu di chuyển. Chỉ là mấy cái bát đũa thôi, đơn giản mài "Trong nồi còn có canh long phượng, mày có muốn ăn không? Chỉ là hơi nguội thôi."
Diệp Diệu Đông đi tới xem, thịt còn lại không nhiều, nhưng cũng có không ít canh: "Bỏ một chén cho tao đem về, để vợ con tao uống hai miếng."
"Hiếm khi có đồ thừa, cho tao một chén luôn." Tiêu Tiểu nói.
Những người khác đều không nói cần. Bọn họ hoặc là không có vợ con, hoặc là giống như Mập, nhà có điều kiện thoải mái, không cần lo ăn uống.
Mọi người đều là bạn thân từ, ai ăn thêm một miếng, ai ăn ít hơn một miếng, có quan hệ gì đâu?
Diệp Diệu Đông đổ đầy một bát canh lớn, cùng vài miếng thịt rải rác rồi đi trước về nhà.
Nhà của A Quang ở dưới chân núi sau, cách nhà bọn họ không xa, chỉ cách mười phút đi bộ. Nhưng anh cầm canh trên tay nên không dám đi quá nhanh vì sợ làm đổ.
Về đến nhà thì trời đã tối. Hàng xóm xung quanh cũng không có việc gì làm, để tiết kiệm tiền điện, mọi người đều đi ngủ sớm, tắt đèn trong nhà.
Anh đẩy cửa ra: "Mẹ kiếp, khoá à? Ai khóa vậy?"
Anh thấp giọng mắng hai câu, đi đến bên hông nhà, đến cửa sổ trong phòng, thấy cửa sổ mở nhưng bên trong lại không có tiếng động nào.
Anh gõ cửa hai cái, thấp giọng gọi: "A Thanh, A Thanh? Em ngủ chưa? Mở cửa cho anh, cửa khóa rồi, anh không vào được."
"Cha!"
"Chat"
Hai đứa trẻ nhắm mắt lại nhưng vẫn chưa ngủ. Nghe thấy tiếng động trên cửa sổ, chúng đều nhanh chóng đứng dậy.
Lâm Tú Thanh tức giận đến mức suýt nổ tung. Cô sắp dỗ hai đứa con đi ngủ được rồi, lại bị anh đánh thức! Cây gậy khuấy phân này!
"Các con còn chưa ngủ à, vừa lúc cha mang đồ ăn ngon về cho các con, kêu mẹ các con mở cửa cho chai"
Đứa con lớn nghe nói có đồ ăn ngon, lập tức hưng phấn nói: "Mẹ, mở cửa nhanh lên, cha không vào được!"
"Biết rồi, con nhỏ giọng chút, đừng làm phiền người khác đang nghỉ ngơi. Mẹ mở cửa, các con ở trong phòng chờ."
Lâm Tú Thanh xỏ dép vào, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, cố gắng im lặng nhất có thể để không làm phiền người khác. Cha Diệp và Diệp Diệu Bằng còn phải rời bến vào ban đêm, nên giờ này chắc chắn họ đã ngủ rồi.
Diệp Diệu Đông lại đi tới cửa, nhìn vợ mình với sắc mặt tối tăm đang mở cửa. Anh kiên nhẫn dỗ dành: "Đừng tức giận, lần sau anh sẽ về sớm hơn một chút. Anh mang canh long phượng cho em này, hâm nóng rồi ăn."
"Canh long phượng gì?"
"Rắn hổ mang hầm gà, còn bỏ thêm sườn heo, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc và bồi bổ. Anh đặc biệt múc thêm một ít canh, nguội rồi, cân hâm nóng lại. Ai khóa cửa vậy? Cố ý à?"