Nhìn thấy hai người chạy trối, mọi người trong phòng vẫn rất tức giận, còn đứng tại chỗ mà mắng mỏi
Người dân vùng biển kiêng ky nhất nói những lời xui xẻo như vậy. Chỉ cần trong nhà có người đi biển, ngay cả cá bọn họ cũng không thèm ăn. Nói bọn họ mê tín cũng không sao, dù sao đó cũng là điều họ coi trọng.
Rủi ro khi đi biển rất cao, năm nào cũng có người rơi xuống biển tử vong, không ai muốn xảy ra tai nạn với gia đình mình cả.
"Được rồi, nên làm gì thì làm đó đi. Bọn nó sẽ không có ý đồ với thuyền nữa đâu. Trước khi các con rời bến cũng phải kiểm tra thuyền cẩn thận. Nếu không có vấn đề gì thì hãy ra biển. Nhất định phải chú ý đến vấn đề an toàn. Tiền bạc có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng mạng sống".
"Mẹ, con biết mà. Con đều kiểm tra hết. Lần đầu tiên xuống nước con còn mời sư phụ già đến, kiểm tra không có vấn đề gì mới rời bến." Cha Diệp sẽ lấy sự an toàn của chính mình và các con trai ra đùa.
"Trong lòng con tự biết là tốt rồi."
Cha Diệp gật đầu, sau đó dẫn hai con trai ra ngoài mua gạch và cát. Chờ sau khi mẹ Diệp xem ngày xong, bọn họ sẽ tìm người bắt đầu xây nhà.
Diệp Diệu Đông danh chính ngôn thuận bị cha Diệp bỏ lại.
Một người ngày ngày đều không làm việc nghiêm túc, ai dám sai sử anh?
Anh đứng sang một bên nhướng mày nhìn cha và hai anh đi ra ngoài, cũng cảm thấy vui vẻ vì không phải ra ngoài.
Trưa tháng sáu trời rất nóng, không bảo anh đi đúng lúc anh có thể đánh một giấc trưa. nhân tiện nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà lúc này. Dù sao cũng đã qua bốn mươi năm rồi, rất lâu.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy vẫn còn trong trạng thái mơ màng thì đã bị quấy rầy bởi động tĩnh của bác cả, bác hai anh đến cửa, khiến anh không thể suy nghĩ cẩn thận mà phải đi ra ngoài xem có chuyện gì.
Sau khi ba chị em dâu dọn dẹp trong ngoài rồi bắt đầu đan lưới đánh cá dưới bóng râm trước cửa, vừa làm vừa mắng bác cả Diệp, bác hai Diệp thiếu đạo đức.
Trong phòng ngột ngạt và nóng nực, Diệp Diệu Đông nằm ở trên ghế xếp ở cửa tận hưởng sự mát mẻ, nhắm mắt một lúc. Kết quả từ khi nằm xuống đến giờ, tai anh chưa từng được thanh tịnh.
Ba chị em dâu vừa mắng vừa tán gẫu với hàng xóm, lại còn bàn tán những chuyện tầm phào trong thôn, hơn nữa càng nói càng hăng. Mấu chốt là bọn họ con thoi và kim lưới trong tay bọn họ chưa từng dừng lại, vẫn đang dệt lưới một cách nhanh chóng.
Diệp Diệu Đông chỉ cảm thấy những người phụ nữ này thật sự rất giỏi ăn nói. Bọn họ giống như một cái lưới đánh cá, tụ tập lại một chỗ là cái gì cũng lôi ra nói được.
Anh không nằm được nữa. Một người phụ nữ bằng năm trăm con vịt, cả đám phụ nữ trò chuyện không ngừng, anh muốn nằm trên ghế chợp mắt một lát cũng không được.
Anh gãi đầu khó chịu, vẫn nên vào trong nhà thì hơn. Hôm nay trời nhiều gió, để cửa sổ mở chắc hẳn cũng không sao.
Kết quả, vừa bước vào nhà, anh đã nhìn thấy cậu con trai út của mình đang đứng bên thùng nghịch nước đào nghêu cát, cả người nhào vào trong thùng, suýt ngã vào đó, người ướt nhẹp.
"Mẹ kiếp, thằng nhóc này hở ra một tí là chẳng thấy bóng dáng đâu, suốt ngày gây sự. Còn lén ở đây nghịch nước."
Anh nhanh chóng bế con trai lên, đồng thời hét lên với Lâm Tú Thanh ở cửa: "A Thanh, con trai em lén chơi trong nước, cả người lại ướt hết rồi này!"
Lâm Tú Thanh nghe vậy cau mày, nhanh chóng đứng dậy đi vào. Nhìn thấy khuôn mặt đầy vết nước của con trai mình, đôi mắt đen láy nhìn cô ngây thơ, cô lập tức mất bình tĩnh, bước tới đánh vào mông nó hai cái.
"Sao không ngoan được một chút vậy hả? Sáng sớm chơi cát không đủ, còn muốn chơi nước. Sắp không có quần áo thay rồi đó. Một ngày con phải thay bao nhiêu bộ đây?"
Diệp Thành Dương tưởng mẹ đang chơi với mình nên cười lộ ra hai chiếc răng kê, ôm cổ mẹ.