Nghĩ tới đây, lông tóc trên người ông ta dựng đứng lên.
Ông ta kéo bác cả Diệp vẫn đang định nói tiếp: "Quên đi, đừng thuê thuyền nữa. Chúng ta vẫn nên tìm cách khác giải quyết khó khăn trong nhà còn hơn."
"Chúng ta cũng không phải người ngoài, nhất định sẽ giữ gìn tốt."
"Không phải, thuyền này cũ rồi. Ai biết được sau khi sửa chữa có bị hỏng gì không. Trên bờ còn ổn, ngộ nhỡ..."
Thấy bác cả Diệp không nghe lời khuyên, bác hai Diệp ngâm bày tỏ suy nghĩ của mình. Không ngờ bác cả Diệp lại ngu ngốc lớn tiếng tiếp chuyện.
"Ngộ lỡ lái ra ngoài rồi bị hỏng thì sẽ không thể nào quay lại được..."
"Phi, phi, phi, anh đừng có miệng quạ đen, nguyên rủa tôi. Dù sao chúng ta cũng là anh em, anh còn muốn tôi gặp chuyện không may như thế!" Cha Diệp nghe thấy những lời họ nói thì nhảy dựng lên tức giận, chỉ muốn ném tẩu thuốc qua.
Mẹ Diệp cũng tức giận nói: "Tôi phi, dù sao cũng là anh em ruột. Không vay được tiền cũng không đến mức ác độc nguyền rủa nhà chúng tôi như vậy chứ?"
Diệp Diệu Bằng cũng tức giận, không gọi bọn họ là bác cả, bác hai nữa mà trực tiếp chỉ vào bọn họ hỏi: "Chúng tôi có chỗ nào có lỗi với các người? Các người không muốn chúng tôi sống tốt, còn nguyền rủa chúng tôi..."
"Không phải, tôi không có... Tôi không có ý đó..." Bác cả Diệp cũng tỉnh táo lại, nhận ra vừa rồi mình nhanh mồm nhanh miệng nói cái gì, tự tát mình hai cái để giải thích.
Bác hai Diệp cũng nhanh chóng giải thích: "Hai bác không có ý này. Chúng ta đều là người một nhà, làm sao nguyên rủa mọi người được..."
Sắc mặt Diệp Diệu Đông cũng đen thành đáy nồi. Anh vừa mới rơi xuống biển, hai người này lại nguyền rủa gia đình bọn họ: "Phi, phi, phi, chuyện xấu mất linh chuyện tốt linh. Cả nhà chúng ta nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, kiếm bộn tiền! Hai người mau cút đi, ở đây không chào đón các người. Còn không rời đi thì tôi sẽ lấy chổi đánh các người ra ngoài, đừng trách đến lúc đó mất mặt!"
"Không phải, chúng tôi thực sự không có ý đó..."
Các cô con dâu ở nhà cũng rất tức giận, luân phiên mắng chửi.
"Có phải các người không muốn nhìn nhà chúng tôi sống tốt không, không cho các người mượn tiền, không cho các người thuê thuyền nên các người mới nguyền rủa chúng tôi?"
"Đầu là người trong nhà, sao có thể ác độc ác độc như vậy!"
"Chúng tôi có chỗ nào có lỗi với các người mà các người nguyền rủa gia đình chúng tôi như vậy? Làm người không thể không có lương tâm..."
Bác cả Diệp và bác hai Diệp như chọc phải tổ ong vò vẽ, bị một đám người vây quanh chấn vấn, hết đường chối cãi, đuối lý đến mức chỉ có thể không ngừng xin lỗi.
"Được rồi! Đã lớn tuổi rồi mà còn ăn nói không có đầu óc như vậy? Chúng ta là người đi biển, sao có thể nói những lời xui xẻo như vậy khỏi miệng được? Còn là anh em mình nữa chứ!" Bà cụ vỗ bàn, nghiêm túc trừng mắt nhìn hai anh em.
Sau đó lại lẩm bẩm thêm hai câu: "Bồ Tát phù hộ... Mẫu Tổ phù hộ... Chớ trách chớ trách..."
Người già tin vào tà ác nhất, sao có thể cho phép người nhà mình nói ra những lời xui xẻo như vậy, lại còn là nói chính anh em mình.
Bác cả Diệp và bác hai Diệp cũng hoảng hốt: "Mẹ, chúng con không nghĩ vậy. Sao chúng con nguyền rủa chú ba được? Chúng con là anh em, dù có mâu thuẫn lớn thì chúng con cũng không nguyền rủa nó thế được. Chỉ là lời nói tiếp lời nói thôi, chúng con thật sự không nghĩ như vậy."
"Biết hai đứa không có đầu óc, chỉ là có chút suy nghĩ quá mức, nhưng không được quá tham lam, quá tính toán. Chỉ khi trong lòng có lương thiện thì mới có phúc báo. Hai đứa về đi, đừng nghĩ tới những thứ không thuộc về mình."
"Dạ dạt"
Bác cả Diệp và bác hai Diệp vội vã rời đi như được ân xá, không dám ở lại nữa.