"Sao có thể được, Giang Dự đã... chẳng lẽ trên đời này lại có người thứ ba có gương mặt giống anh ấy?"
Tôi lắc đầu mạnh: "Không, chính là anh ấy."
“Em đừng vội, anh ấy mặc quần áo thế nào?"
"Áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai."
Đồng Vi theo lời tôi nói, miêu tả lại cho ông chủ, nhưng kết quả vẫn là không thấy ai cả.
Quay sang tôi, cô lộ vẻ khó xử: "Tiểu Từ, dạo này em… có uống thuốc không?"
Tôi nhìn cô, rất lâu không nói gì.
Khi trở lại phim trường, tôi ngồi không yên, may mà cảnh quay của tôi không nhiều, chỉ cần đọc xong lời thoại rồi đứng làm nền là được.
Vì biểu cảm lo âu của tôi hợp với nhân vật nữ phụ bi thảm, đạo diễn còn khen diễn xuất của tôi hay.
Tôi trả lời qua loa vài câu, rồi Đồng Vi đưa tôi về nhà.
Loại thuốc ba vòng có tác dụng an thần, uống xong, tôi bình tĩnh chờ giấc ngủ đến.
Nhưng gương mặt ấy, mãi mãi không thể rời khỏi tâm trí tôi.
Tôi không kìm lòng được mà nhớ đến Phó Liên Sâm trước khi rời đi.
Qua điện thoại, tôi nghe loáng thoáng tiếng khóc của Trang Dao.
Có lẽ vì tiếng khóc ấy quá chói tai, khiến Phó Liên Sâm không thể ngồi yên, khiến anh lại một lần nữa bỏ rơi tôi, chọn Trang Dao.
Thực ra từng có người cũng quan tâm tôi như vậy.
Chỉ cần ngón tay tôi bị xước nhẹ, anh ấy cũng sẽ nắm lấy ngón tay tôi mà thổi, trêu tôi: "Cô bé nói lắp rơi mất ngọc rồi à, định bán lấy tiền mua nhà lớn cho anh hả?"
Lúc đó tôi còn giận vì anh ấy đặt cho tôi biệt danh, mấy ngày không thèm để ý đến anh.
Nhưng bây giờ, anh không còn nữa.
Sẽ không còn ai dỗ dành tôi như vậy nữa.
9
Vì hai nhà ở gần nhau, tôi và Phó Liên Sâm không cố ý chuyển về sống chung.
Khi anh về, thấy tôi ngồi ngẩn ngơ trên ban công, lần đầu tiên anh gõ cửa phòng tôi.
Tôi mở cửa, nhưng chẳng buồn nghe anh nói gì.
Dù sao thì cũng chỉ là những lời như cũ, không ngoài chuyện Trang Dao đáng thương thế nào, anh không thể không lo.
Không biết bao lâu sau, anh bỗng nhíu mày: "Giang Từ, anh đang nói với em, em đang nghĩ gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên tôi lơ đãng trước mặt anh.
Trước kia, tôi luôn coi lời anh là chân lý, sợ nghe sai một âm tiết nào.
Nhưng hôm nay, tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại, thậm chí không nhận ra anh đã uống rượu.
Ánh trăng chiếu vào, soi sáng một khoảng trắng bạc.
Tôi chăm chú nhìn Phó Liên Sâm, bỗng phát hiện anh và Giang Dự cũng không giống nhau lắm.
Người đứng bên kia đường mới là...
Đột nhiên, tôi nghĩ ra điều gì đó, đưa Tang Đậu vào phòng ngủ rồi lao ra ngoài.
Phía sau vang lên tiếng Phó Liên Sâm giận dữ: "Giang Từ, muộn thế này em định đi đâu?"
Tôi không trả lời.
Bởi vì sâu thẳm trong lòng, một câu trả lời đang dần hiện ra.
Giang Dự!
Người đó nhất định là Giang Dự!
Anh trai tôi!
Anh ấy chắc chắn chưa chết!
10
Tôi gõ cửa tiệm trái cây ban ngày đến mức đi.ên cuồng.
Ông chủ đang ngái ngủ bước ra, nhìn thấy tôi thì sững sờ.
"Ồ, cô gái, lại là cô à?"
Tôi run rẩy nắm lấy tay ông ấy: “Cháu cầu xin ông, làm ơn nói cho cháu biết người đó đã đi đâu?"
Ông chủ nhìn tôi, rồi lại nhìn đồng hồ treo tường: "Anh ta là gì của cô?"
"Là anh trai tôi, anh ấy là anh trai tôi."
Ông chủ nhíu mày: "Thế thì hai anh em cô thật kỳ lạ, một người thì xin tôi đừng nói cho cô biết anh ta ở đâu, còn cô thì cầu xin tôi nói ra. Cô bảo tôi phải nghe ai đây?"
Nước mắt tôi bỗng tuôn rơi.
Tôi biết mà.
Tôi biết chắc là anh ấy.
Lúc Đồng Vi kéo tôi về, tôi đã ngoảnh lại nhìn.
Ở phía sau tiệm trái cây, rèm cửa khẽ động, dường như có ai đó vừa rời đi.
Khi đó tôi nghĩ là gió.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi nhớ rõ ràng là lá cờ treo ngoài cửa không hề lay động, làm gì có gió chứ?
Tôi cầu xin ông chủ tiết lộ tung tích của Giang Dự.
Nhưng ông chỉ thở dài: "Cô gái, tôi thực sự không biết. Anh ta mua hai quả đào, để lại năm mươi tệ, dặn tôi đừng nói với cô rồi đi mất."
Trái tim tôi như bị những sợi dây leo siết chặt, không thể thở nổi.
Tại sao?
Anh ấy rõ ràng đã trở về, tại sao không chịu gặp tôi?
11
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết mình là một đứa trẻ không ai yêu thích.
Bọn trẻ trong trại mồ côi đều không thích tôi, sau lưng chúng gọi tôi là "đứa câm".
Những người đến nhận nuôi cũng không ưa tôi vì tôi không biết nói, rồi họ chọn người khác.
Nhưng họ không biết rằng, thực ra tôi có thể nói, chỉ vì nói lắp nên không dám mở miệng.
Cho đến khi Giang Dự nắm lấy tay tôi, đặt lên những phím đàn trắng muốt.
Đó là món quà đầu tiên anh tặng tôi.
Anh nói: "Không sao đâu, nếu em không muốn nói, em có thể hát, nếu không muốn hát, em có thể chơi đàn."
"Chậm cũng được, bước nhỏ cũng không sao, chỉ cần đi về phía trước là tốt rồi."
Chàng trai dịu dàng ấy từng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi.