1
Vào ngày trao giải cho bài hát gốc "Ngự", Phó Liên Sâm gọi điện cho tôi.
"Em mù à? Không thấy anh đã gửi bao nhiêu tin nhắn sao?"
Tôi liếc nhìn lịch sử tin nhắn, vội vàng xin lỗi: "Em đang thay áo quần, không nhìn thấy, có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia ồn ào, giọng Phó Liên Sâm nghe rất mơ hồ.
"Tới Dream, anh có chuyện muốn nói với em."
Tôi nhìn đồng hồ, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi.
"Có thể chờ thêm một chút được không? Giải thưởng này rất quan trọng với em."
"Được thôi." Phó Liên Sâm ngắt lời tôi, giọng đầy khó chịu và bực bội: "Vậy thì em đừng bao giờ tới nữa."
Tim tôi thắt lại, đầu óc chợt tê liệt trong giây lát.
Khi tỉnh lại, tôi đã đến trước cửa quán bar.
Quản lý của tôi, Đồng Vi, đã gửi hàng chục tin nhắn, mỗi tin đều dài đúng 60 giây.
Tôi không nghe, chỉ tắt điện thoại đi.
Đẩy cửa phòng riêng ra, tôi thấy Phó Liên Sâm đang ôm hai cô gái, cử chỉ rất thân mật.
Tôi điều chỉnh lại vẻ mặt: "A Sâm, anh tìm em có chuyện gì?"
Anh thấy tôi thở hổn hển chạy vào, cười thoáng qua như đã đơn được trước, đá vào chân của người bạn bên cạnh: "Thấy chưa? Uống đi."
Người kia vui vẻ nhận thua, uống cạn một ly.
Sau đó anh ta như phát hiện ra điều gì mới lạ, quan sát tôi từ trên xuống dưới: "Lợi hại thật đấy, anh Phó, cô bạn gái của anh chỉ vì một cuộc gọi của anh mà bỏ cả giải thưởng đến ngay lập tức."
Cô gái trong lòng Phó Liên Sâm cũng trêu chọc: "Ơ kìa, tưởng nghệ sĩ thì cao quý lắm, hóa ra cũng chẳng khác gì tôi."
Mọi người cười phá lên, Phó Liên Sâm hờ hững liếc nhìn tôi, rồi cúi xuống hôn cô gái bên cạnh, không chút kiêng dè: "Cô ấy làm sao đẹp bằng em."
Tôi cúi đầu, biểu hiện vẻ buồn bã.
Quả nhiên, ánh mắt Phó Liên Sâm lại trở nên mơ hồ.
Anh từng nói, dáng vẻ buồn bã của tôi giống hệt Trang Dao.
Tôi nhanh chóng bước đến, lấy ra một lọ thuốc dạ dày đưa cho anh: "Anh có thấy khó chịu không? Uống thuốc trước đã."
Nói xong, tôi định đi lấy nước, nhưng Phó Liên Sâm giật lấy lọ thuốc trong tay tôi, vứt thẳng vào thùng rác.
"Anh không gọi em đến vì cái này."
Tôi đứng yên, không hiểu chuyện gì.
Phó Liên Sâm ngẩng đầu lên, chỉ vào bàn: "Không lẽ bóc tôm còn để anh tự làm sao?"
Ồ, anh gọi tôi từ lễ trao giải về, chỉ để bóc tôm cho anh.
Mọi người xung quanh không dám thở mạnh, đều đoán xem tôi có nghe theo không.
Dù sao thì nữ diễn viên họ Giang nổi tiếng với vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, trong giới đều biết đến.
Nhưng tôi chỉ suy nghĩ một chút, rồi bước tới ngồi bên cạnh Phó Liên Sâm, bắt đầu bóc tôm.
Không có dụng cụ, tay tôi lại làm móng nên không tiện.
Chỉ mới bóc vài con, tay tôi đã bị vỏ tôm sắc nhọn cào rách.
Muối và gia vị cay từ tôm thấm qua kẽ da, vừa nhói vừa rát.
Tôi không kìm được nhíu mày.
Phó Liên Sâm cũng không ngăn lại, chán nản nhìn tôi, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu người khác mời.
Cuối cùng tôi bóc xong một con, đưa cho Phó Liên Sâm, nhưng anh lại đưa nó cho cô gái bên cạnh.
"Sao nào, có ngon không?"
Cô gái cười tươi: "Tôm mà chị gái xinh đẹp bóc tất nhiên là ngon rồi."
Anh quay sang tôi lần nữa: "Nghe rồi chứ? Tiếp tục bóc đi."
Không khí nặng nề dần biến mất, mọi người lại trở nên rộn ràng như ban đầu.
Vậy là tôi nhịn đau, trong tiếng nhạc ồn ào, bóc hết cả đĩa tôm.
Xung quanh không ngừng có người thì thầm:
"Không thể tin nổi, nịnh nọt đến mức này, không biết xấu hổ à."
"Chẳng phải vì tiền sao? Đừng nhìn mấy cô này bề ngoài lạnh lùng, thực ra chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội cả."
"Nói vậy chứ cô ấy cũng có bản lĩnh đấy chứ."
Người kia còn cố ý nhấc ngực làm mẫu.
Xung quanh lại cười phá lên.
Trong mắt họ, dù tôi mang danh bạn gái, cũng chỉ là con cún bên cạnh Phó Liên Sâm.
Cún nịnh chủ đến mức nào ư?
Anh muốn trượt tuyết, ngày nào tôi cũng theo anh đến khu trượt tuyết.
Anh muốn đua xe, dù sợ nhưng tôi vẫn ngồi sau xe anh.
Anh muốn nhảy dù, tôi lập tức đi thi lấy bằng.
Công việc này không ai làm tốt hơn tôi.
Vì thế mấy năm qua, chỉ có tôi duy trì được vị trí bạn gái chính thức của anh.
Nhưng bây giờ, hạn sử dụng của tôi sắp hết.
Phó Liên Sâm đã có người tình mới, muốn thay thế tôi.
2
Khi kết thúc, Đồng Vi gọi điện tới.
"Giang Từ, cô có thể tỉnh táo hơn chút không? Tin tức cô bỏ lễ trao giải để bóc tôm cho Phó Liên Sâm đã bị tung ra ngoài rồi đấy. Nếu không phải tôi mua lại, cô biết trong một giờ có bao nhiêu fan bỏ theo dõi không?"
Tôi nhìn bản thân trong gương, không biểu cảm, rồi xoa trán, chọn một giọng điệu phù hợp để trả lời cô ấy: "Xin lỗi."
"Xin lỗi, rồi lần sau lại tiếp tục phải không?" Đồng Vi nổi giận đùng đùng.
Tôi không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Khi đối mặt với Phó Liên Sâm, tôi không thể hứa điều gì cả.
Đồng Vi bất lực, mắng tôi một trận.
"Nếu người đó biết cô... biết cô..."
Cô ấy tức giận mở miệng mấy lần, cuối cùng chỉ thở dài: "Thôi bỏ đi."
Trước khi cúp máy, cô ấy nói rằng sẽ xử lý chuyện này, và nhắc tôi nhớ uống thuốc.
Tôi ngoan ngoãn đồng ý, bước ra khỏi nhà vệ sinh, Phó Liên Sâm cũng vừa ra.
Có lẽ là do khuôn mặt khi rửa sạch lớp trang điểm trông giống Trang Dao, anh nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ.
Cho đến khi một cô gái bước tới khoác tay anh.