“Con lười này, lại còn ngủ à? Mau dậy cho ta!”
Mục Khiêm Liên cảm thấy tai mình ù đi, mở mắt ra đã thấy một người phụ nữ mập mạp, mặc đồ vải thô, khuôn mặt đầy nếp nhăn đang lôi cô ra khỏi giường.
*Mục Khiên Liên là tên nữ chính trước khi xuyên không.
Thấy cô đã ngồi dậy, nhưng lại cứ ngồi đờ ra đó, bà ta liền mắng chửi: “Giờ đã gần trưa rồi, Trần Nhị Nương, còn không mau ra đồng nhổ cỏ? Mỗi lần đều phải để người ta lôi đi mới chịu à? Có thể học tập Vân cô nương bên cạnh chịu khó một chút không?”
Trần Nhị Nương? Vân cô nương?
Mục Khiêm Liên chợt nhớ ra, đây chẳng phải là cuốn tiểu thuyết điền văn mà cô đọc ngày hôm qua sao?
Sao lại xuyên vào đây rồi, còn trở thành nữ phụ độc ác Trần Ngọc Liên nữa chứ?
*Trần Ngọc Liên là tên nhân vật mà nữ chính xuyên vào.
Vân cô nương chính là nữ chính trong tiểu thuyết, Trần Vân Cẩm. Cô nàng khéo léo, thông minh, nay đã mười ba tuổi, lại có vẻ ngoài xinh xắn, được toàn bộ làng Trần gia hoan nghênh.
Ngược lại hoàn toàn với Vân cô nương là cô hàng xóm Trần Ngọc Liên.
Cũng mười ba tuổi, nhưng cô ta lại lười biếng, tham ăn, suốt ngày chỉ biết gây sự, không làm việc gì. Cô ta thường xuyên đánh đập những đứa trẻ nhỏ hơn và cố ý phá hoại vụ mùa của người khác, làm đủ trò nghịch ngợm.
Thực ra, gia đình cô ta cũng khá giả. Quần áo cô ta mặc còn tương đối ổn, trong nhà có cả giường sưởi, ga giường gối nệm cũng là hàng mới năm ngoái. Ruộng đất cũng có kha khá, tiếc là tất cả đều là do gia đình họ dùng mọi thủ đoạn để cướp đoạt mà có.
Anh trai cả của cô ta ba năm trước đã mua chức lính canh ở huyện, bố cô ta dựa vào có con làm quan mà ngang ngược, hống hách ở trong làng, còn mẹ cô ta thì xảo quyệt, độc ác, ai cũng sợ."
Nhưng sau đó, trong truyện, làng họ gặp phải nạn châu chấu. Cả gia đình bị dân làng ghẻ lạnh, không ai giúp đỡ. Anh trai nhân cơ hội trộm cắp ngân khố bị nam chính bắt quả tang, kết quả bị chém đầu để răn đe. Cha cô bị bệnh nặng qua đời, còn cô và em gái bị mẹ bán cho một địa chủ tám mươi tuổi hành hạ đến chết.
Thật quá đau khổ!
Vì đã xuyên không đến đây, Mục Khiêm Liên... không đúng, Trần Ngọc Liên quyết định rằng cô phải thay đổi hiện thực!
“Mày bảo mày làm việc mà mày lại đứng ngây ra đó à? Chờ tao về, tao nhất định sẽ lột da tróc thịt mày!”
Người đàn bà béo mập tát cô một cái thật mạnh: “Mày có muốn sống không hả? Có phải mày không muốn sống không hả? Ngày mai tao sẽ gả mày cho thằng ngốc ở đầu làng!”
Đau quá, đánh người thật mạnh, có phải là mẹ ruột không vậy?
Thấy bà ta định tát cái nữa, Trần Ngọc Liên nhanh chóng đứng dậy né tránh: “Con đi ngay đây.”
Cầm lấy dụng cụ, cô bước ra khỏi cửa chính của phòng khách. Quay đầu lại, cô thấy người đàn bà béo mập - chính là mẹ cô, Lý Lan Phương - đang ngồi trên chiếc ghế bành chính giữa nhà, tay cầm một nắm hạt dưa, chân vắt chéo, miệng thì lẩm nhẩm hát.
Mẹ cô là người lười biếng và tham ăn, thân hình béo núc, tính tình nóng nảy, động một tí là đánh chửi. Cả làng chẳng mấy ai dám động vào bà ta.
Trần Ngọc Liên biết mình không thể chống lại bà ta ngay lúc này, đành phải nhẫn nhịn rồi tính tiếp.
Cô đến bên cửa sổ phía phải căn nhà, nhìn vào trong bếp, vẫn còn vài củ khoai lang nướng nguội. Vóc dáng nhỏ bé nhưng rất linh hoạt, cô trèo lên bệ cửa sổ, vừa tầm với.
Cầm hết số khoai lang rồi gói gọn vào áo, Trần Ngọc Liên vừa ăn vừa đi về phía sau vườn.
Cô phát hiện ra rằng khi xuyên không, không gian chứa đồ của mình cũng đi theo sang thế giới này.
Bên trong không có thức ăn, nhưng có rất nhiều dụng cụ và thuốc men khác. Cô tìm thấy một lọ thuốc trị thương thoa lên mặt và người.