Editor: Snow Panda
________________________
Sáng hôm sau, vào ngày Trung Thu, hai người ngủ đến khi tự nhiên tỉnh mới dậy.
Omega tự nhận mình là người ít ngủ, vừa nhìn đồng hồ treo tường, đôi mắt còn đang ngái ngủ lập tức mở to.
Cánh tay rắn rỏi vòng qua, ôm chặt lấy không cho thoát: “Ngủ thêm một chút nữa.”
“Cậu cứ ngủ đi, tôi đi nấu ăn.” Cảnh Hoài cảm thấy thật khó tin. Bao năm qua, anh chưa từng một lần ngủ quên, ngay cả khi đau đầu, sốt hay trong thời kỳ phát tình, như thể trong đầu luôn có một sợi dây căng thẳng, một ranh giới cảnh giác.
Nhưng bây giờ, chỉ còn năm phút nữa là chín giờ.
“Gấp gì chứ.” Alpha còn chưa tỉnh ngủ giống như một chú chó quấn quýt, kéo lấy eo anh không cho xuống giường: “Cùng ngủ thêm một chút nữa đi.”
Cảnh Hoài theo thói quen mềm lòng, không còn tức giận, nằm xuống, tiện tay vỗ vỗ vào vai đối phương.
Tần Quân ôm chặt người trong lòng, cảm giác buồn ngủ dần tan biến.
“Thôi, không ngủ nữa.”
Vừa định nghe lời đứng dậy, thì có cảm giác đau ở cổ và xương quai xanh, Cảnh Hoài “a” lên một tiếng, hạ mắt vừa lúc thấy người đàn ông thỏa mãn nhả ra, để lại một dấu răng rõ nét.
“Cậu.” Cảnh Hoài tức không nổi mà cũng không cười được, gương mặt không có chút uy nghiêm nào, khô khan nói: “Không được cắn người, lần sau tuyệt đối không tha.”
Tần Quân lười biếng cười như không cười: “Cảnh Hoài, em cần phải thay đổi thói quen nói chuyện với tôi đi.”
Nam nhân thanh tú mặt đỏ bừng, lắp bắp nhận lỗi: “Xin lỗi, tôi quen rồi. Tôi sẽ sửa.”
“Em không sửa được, tôi sẽ giúp em sửa.” Tần Quân đưa tay nắm lấy eo nhỏ không có nhiều thịt của Omega: “Sai một lần thì bú sữa một lần, thế nào?”
Cảnh Hoài mặt đỏ bừng: “Cậu, cậu đừng như vậy…”
Làm loạn một hồi, khi ăn cơm đã là mười giờ. Có thể coi là bữa sáng và bữa trưa gộp lại.
“Đợi một lát nữa, tôi sẽ đi chợ mua ít đồ, bữa tối ăn sớm một chút, khoảng năm giờ nhé. Cậu muốn ăn gì?” Cảnh Hoài vừa nói vừa nhanh tay bóc quả trứng luộc bỏ vào bát của Tần Quân: “Bánh trung thu hôm qua,” nam nhân lắp bắp: “Hôm qua phó tổng Nghiêm đưa bánh trung thu, cậu ấy nói là chủ ý của cậu?.”
“Em làm sao biết không phải tôi?” Tần Quân không bất ngờ. Cảnh Hoài không ngu ngốc, ngược lại, phần lớn thời gian, những người thông minh chỉ lười biếng và giả vờ ngớ ngẩn mà thôi.
Cảnh Hoài cười cười, không tiếp tục chủ đề này: “Đoán mà thôi.”
Anh không nói, bản thân cũng không hỏi thêm, Tần Quân hứng thú nói: “Chờ một chút, tôi sẽ đi chợ với em.”
“Chợ bẩn, cậu không phải không thích…” Cảnh Hoài vội vàng sửa lời: “Ý tôi là, các Alpha như cậu không phải đều không thích những nơi như vậy sao?”
Tần Quân cố tình nhìn chằm chằm vào ngực anh rồi liếm môi.
Cảnh Hoài cảm thấy không được tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm như vậy liền đứng dậy đi vào bếp: “Nếu cậu không ngại thì chúng ta đi cùng nhé.”
...............................................................................
Sống hai mươi sáu năm đây là lần đầu tiên Tần Quân đi chợ như thế này.
Thực ra Cảnh Hoài nói đúng, các Alpha thường ít khi vào bếp, huống chi chợ lại có mùi vị hỗn tạp, rất không hợp với những Alpha có khứu giác nhạy cảm.
Tần Quân nhăn mũi, vẻ mặt khó chịu, đi theo sau Cảnh Hoài, người thấp hơn mình một cái đầu.
Cảnh Hoài quay lại, lo lắng hỏi: “Nếu cậu không chịu được, cứ ra ngoài nghỉ ngơi một chút, hút một điếu thuốc chờ tôi cũng được.”
“Bớt nhiều lời đi.” Tần Quân nắm chặt bờ vai mảnh mai của Cảnh Hoài, đẩy anh đi về phía trước: “Em chịu được thì tôi cũng chịu được.”
Cảnh Hoài không nói gì nữa, bước chân rõ ràng nhanh hơn, thấy món nào ưng ý thì lập tức quét mã thanh toán mà không nói hai lời.
Người bán rau quen biết vui vẻ chào hỏi: “Cảnh tiên sinh, có muốn mua một ít nấm Tùng Nhung không? Sáng nay mới về hàng tươi lắm!”
“Đây là Tùng Nhung?” Tần Quân không nhịn được mà xen vào: “Ông chủ, ông đang lừa gạt kẻ ngốc không quen hàng sao?”
Người bán rau nhìn Cảnh Hoài rồi lại nhìn Tần Quân : “Đây, đây là nấm Tùng Nhung mà…”
“Đây là nấm Tùng Nhung.” Cảnh Hoài hơi ngại ngùng, nói nhỏ với hắn: “Khác với loại nấm Tùng Nhung đắt tiền mà mọi người thường bán.”
Tần tổng người không có kiến thức về rau ở chợ không thèm nói chuyện nữa.
“Lâu rồi không gặp cậu.” Người bán thịt gà cũng cười chào hỏi Cảnh Hoài, rồi nhìn về phía Alpha cao lớn đứng sau Omega: “Chồng cậu à? Đẹp trai quá!”
Cảnh Hoài ngượng ngùng đưa tay gãi mũi, không biết nên nói gì.
Tần Quân tâm trạng rất tốt, đưa tay ôm lấy vai Omega, cười tươi: “Ông chủ, cho một con gà, chọn con đắt nhất.”
Rời khỏi quầy hàng, Cảnh Hoài mới nhỏ giọng nói: “Gà tươi nhà anh ta vốn đã đắt, cậu còn nói như vậy. Chắc chắn chủ quán sẽ đưa cho cậu con gà đen, còn là con lớn nhất. Chúng ta chỉ có hai người, cho dù là nấu canh, nửa con gà là đã đủ, nửa con còn lại thì phải đông lạnh, đông lạnh để lâu sẽ không ngon…
Thật kỳ lạ, mặc dù đối phương nói những điều lặt vặt lảm nhảm, nhưng Tần Quân lại không hề cảm thấy phiền. Ngược lại, anh cảm thấy, ừm, dáng vẻ có phần keo kiệt của Cảnh Hoài thật gần gũi và đáng yêu.
Tần Quân thể hiện vẻ mặt khiêm tốn và tiếp thu: “Tôi đã nhớ rồi, lần sau sẽ không làm kẻ bị lừa như vậy nữa.”
Có lẽ Cảnh Hoài lúc này mới nhận thức được rằng đối phương có môi trường lớn lên khác mình, hơi ngại ngùng mím môi nói: “Chính là , chính là một vài kiến thức sống đơn giản. Có tiền cũng không thể hoang phí.”
Tần Quân đồng ý một cách nhanh chóng, đột nhiên nảy ra ý: “Được, sau này tiền do em quản.”
Cảnh Hoài bị dọa cho sợ hãi, lắp bắp từ chối: “Không cần đâu, lương của tôi đủ nhiều, đủ để tiêu, chỉ cần mua thực phẩm và nấu ăn thôi.”
“Đúng rồi”, Tần Quân nhớ ra và hỏi: “Tại sao em không cần năm trăm nghìn tệ đó.?”
Chưa kịp để Cảnh Hoài trả lời, người đàn ông lại tự gật đầu: “Nếu em nhận số tiền đó, tôi sẽ không quay lại nữa. May mà em không nhận.”
Trong lối suy luận này… Cảnh Hoài im lặng nuốt lại những lời chưa nói ra.
“Quan hệ của tôi và bố không tốt.” Tần Quân nói thẳng thừng: “Đó là tiền của ông ấy, tôi không muốn. Không ngờ em cũng không muốn.”
Cảnh Hoài cảm thấy thật sự bối rối: “Nhưng đó là tiền mà bố cậu để lại cho cậu, tại sao cậu không muốn?”
Nhìn chằm chằm vào anh một lúc, cảm thấy nói thêm nữa sẽ càng rối rắm.Tần Quân bèn xoa xoa mái tóc mềm mại của Omega, cố tình nhấn mạnh vài từ: “Chồng em có tiền, không cần thiết phải để ý đến chút tài sản đó.”
Quả nhiên, chỉ một câu nói đã kéo người ta trở về trạng thái ngượng ngùng. Cảnh Hoài xua tay: “Chủ quán biết cách nhìn sắc mặt để làm ăn, cậu đừng nghe những lời nói bậy của anh ta. Đừng để tâm đến.”
“Vậy em nói đi, quan hệ của chúng ta là gì?” Tần Quân nhướm mày, thản nhiên ghé sát tai anh: “Tình nhân, hửm?”
Không khí có chút dao động.
Cảnh Hoài cúi đầu, nắm chặt túi nhựa rồi lại buông lỏng: “Cậu đừng, đừng có đùa, sau này khi gặp Omega mà cậu thích, cậu sẽ hiểu. Cậu còn nhỏ.”
“Còn nhỏ?” Tần Quân cười mỉa, đầu lưỡi chạm vào vòm miệng: “Tối nay sẽ cho em biết, nhỏ hay không.”
...................................................................................
Công việc tỉ mỉ kiên nhẫn cũng cần phải làm với đủ sự kiên nhẫn.
Phần dạo đầu kéo dài rất lâu.
Kéo dài đến mức Tần Quân cảm thấy hơi chóng mặt vì phấn khích, hàm răng sau cắn chặt đến mức các dây thần kinh căng lên.
Nhưng khi thực sự đến lúc tiến vào, chỉ vừa mới vào được một chút, Cảnh Hoài đã thở hổn hển không chịu nổi.
Răng va vào nhau kêu lách cách, giọng nói run rẩy mang theo vẻ khóc lóc, ẩn chứa sự sụp đổ
“Tôi không được, thật sự không được.”
Thân thể bên dưới khẽ run rẩy và co quắp, gót chân đạp mạnh lên ga trải giường.
Dáng vẻ đó thật sự rất tội nghiệp.
Tần Quân vùi đầy vào hõm vai của anh, tay lớn nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh, hận không thể bóp chết anh.
Lại ước có thể lạnh lùng phớt lờ đi không nghe thấy tiếng khóc lóc của anh ấy.
Chỉ cần đã mềm đã chín là được rồi.
Nhưng
Vì yêu mà sinh ra lo lắng, vì yêu mà sinh ra sợ hãi. Cũng có thể khiến những kẻ rời xa tình yêu, không còn lo lắng cũng như sợ hãi.
Hắn sợ anh đau, hắn đã thua.