Editor: Snow Panda
_________________________
Con trai anh ấy mất
Ba hắn mất
Một vụ tai nạn liên hoàn, va chạm tàn khốc.
........................................................................
Tần Quân dập tắt điếu thuốc, cảm thấy mệt mỏi và dường như tê liệt.
Hắn không biết tại sao bản thân mình lại đến đây, cũng không phải là vì tò mò.
Có lẽ là để bù đắp cho những tội lỗi mà Tần Chỉ Dung đã gây ra.
Một cậu bé Alpha xuất sắc cả về học tập và nhân cách, nghe nói năm nay sẽ chuẩn bị thi vào lớp chọn ưu tú quốc gia dành cho thanh thiếu niên.
16 tuổi
Không còn nữa
Lúc tai nạn xảy ra Tần Chỉ Dung đang làm cái gì?
Tần Quân cười lạnh một tiếng.
Người phụ nữ ở ghế phụ bị va chạm đến nỗi máu thịt mơ hồ. Chết mà không thể nhắm mắt.
Nghe nói, bàn tay trái bị biến dạng và méo mó do va chạm mạnh mà bị kẹt chặt vào giữa háng của Tần Chỉ Dung người đang lái xe trong khoảnh khắc đó, cùng chết tại chỗ.
Chiếc xe tải lớn đầu tiên lái xe trong tình trạng mệt mỏi.
Chiếc BMW thứ hai đang làm điều gì đó mờ ám.
Đáng thương nhất vẫn là chiếc xe thứ ba đang chở thiếu niên Viên Nghị đi tham gia cuộc thi thiết kế robot toàn quốc ở Lâm Thị.
Tần Quân ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ nhỏ phát ra ánh sáng cam ở tầng hai.
Viên Nghị có lẽ là tất cả trong cuộc đời của Cảnh Hoài.
Nội dung trong tài liệu điều tra hiện ra rõ ràng trong đầu.
Cảnh Hoài, Omega nam, có bằng cử nhân chuyên ngành tài chính quốc tế tại Trường Quản lý Kinh tế A, hiện 34 tuổi, độc thân nuôi con, là nhân viên bình thường tại một doanh nghiệp nhà nước lớn, làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều với mức lương khiêm tốn. Thông tin về bạn đời không rõ.
Khi cửa phòng bị gõ mở ra, hai người bên trong và bên ngoài đối diện nhau, đều ngẩn người không nói ngay lập tức.
Tần Quân thì kinh ngạc.
Cảnh Hoài thì phản ứng chậm chạp.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau không nói gì một lúc lâu, ngay cả đèn cảm ứng trong hành lang cũng tắt.
Tần Quần như vừa tỉnh mộng, hắng giọng: “Cảnh tiên sinh, xin chào, tôi là con trai của Tần Chỉ Dung người đã chết trong vụ tai nạn xe, Tần Quân.”
Những tình huống như khóc lóc thảm thiết hay lao vào đánh nhau mà mọi người có thể đoán được cũng không hề xảy ra. Cảnh Hoài phản ứng rất chậm, sau một lúc lâu mới từ từ nghiêng người: “Mời vào, không cần thay giày.”
.................................................................
Tang lễ của Tần Chỉ Dung được tổ chức rất trang trọng, ít nhất thì bàn tay trái của người phụ nữ ngồi ghế phụ đã bị mang đi, và gia đình cô ta cũng không đến gây rối.
Trước khi hỏa táng, Tần Quân đã chi tiền mời một thầy của nhà tang lễ đến chỉnh lại khuôn mặt bị biến dạng do vụ tai nạn của Tần Chỉ Dung, khiến nó trông sống động và hồng hào như thật.
Biến thành một làn khói mang phong cách của tổng giám đốc Tần.
Tần Quân cũng chỉ có thể làm được những điều này cho ông ta.
Mặc dù bọn họ cha không thương, con không hiếu, cả hai đều không quan tâm đến nhau, đã sống bên nhau gần mười năm.
10 năm
Tần Quân thất thần suy nghĩ, đời người có bao nhiêu lần 10 năm.
Hắn rời khỏi ngôi nhà lạnh lẽo đó để ra ngoài sống và tự lập từ khi còn học trung học, cũng là năm mười sáu tuổi.
Chớp mắt mười năm đã trôi qua.
Công ty của Tần Chỉ Dung đang trên đà đi xuống, rõ ràng là ông lão đã không còn tham vọng, chỉ nghĩ đến việc ấm áp say mê trong chốn mộng tử.
Công ty của Tần Quân đã từng trải qua những khó khăn trong giai đoạn khởi nghiệp, từng ba lần đối mặt với nguy cơ phá sản, nhưng giờ đây cuối cùng cũng đã ổn định doanh thu và có thể thở phào nhẹ nhõm.
Quá khứ không thể quay lại, tương lai không thể đoán trước.
Thật vô nghĩa
Chiếc điện thoại để trên bàn rung lên một chút, Tần Quân liếc nhìn, đó là thông tin chuyển khoản từ ngân hàng.
500.000 tệ
Ngay sau đó, lại có một âm thanh thông báo từ WeChat.
Người đàn ông nhướn mày, gần như đoán ra mối liên hệ và nội dung của hai thông tin này.
Quả nhiên
“Tần tiên sinh, thật xin lỗi, gần đây đầu óc tôi không được tốt, phản ứng chậm chạp. Sô tiền này tôi không thể nhận, xin trả lại cho cậu. Chuyện của tiểu Viên không phải là trách nhiệm của cha cậu, cậu không cần phải trả số tiền này.”
Âm thanh ngắt quãng vài giây, Tần Quân cảm thấy như mình có thể nhìn thấy biểu cảm do dự của nam nhân tiều tụy ở đầu dây bên kia.
“Cậu cũng nén bi thương.”
Tần Quân mím môi, suy nghĩ lan man không có điểm dừng.
Cảnh Hoài trông qua thật trẻ... à không, hắn sửa lại cách diễn đạt của chính mình, thực sự rất trẻ. Mới chỉ ba mươi bốn tuổi thôi.
Như vậy, nếu tính theo độ tuổi, sinh con khi mười tám tuổi... vừa mới vào đại học? Viên Nghị là con ngoài giã thú?
Cuộc sống nghèo khổ, lại mất đi chỗ dựa tương lai.
Tại sao anh ta lại không cần số tiền đó.
Tần Quân không muốn nhận tiền của ông già, nhưng không ngờ lại không thể gửi đi.
Người đàn ông tặc lưỡi rồi dựa lưng vào chiếc ghế rộng.
Lần tiếp theo nhìn thấy Cảnh Hoài là đang ở trong xưởng sản xuất bánh xe.
Công ty của Tần Quân đã ký kết hợp tác với nhà máy sản xuất bánh xe, thực hiện một video quảng cáo 3D nhân dịp kỷ niệm 50 năm thành lập nhà máy.
Ngày ký hợp đồng, để thể hiện sự coi trọng, Tần Quân đã đích thân đến. Sau đó, hắn còn được giám đốc văn phòng của nhà máy bánh xe dẫn đi tham quan các khu vực không bảo mật của nhà máy.
Sau khi trò chuyện nhiệt tình suốt quãng đường, Tần Quân đã nhanh chóng làm quen được với giám đốc Nguỵ.
Giám đốc Nguỵ tinh ranh nói: “Tôi nghe nói công ty của Tổng giám đốc Tần có công nghệ gia công lõi hợp kim titan chính xác, việc thiết kế chương trình và quay video quảng cáo 3D chỉ là một phần nhỏ, thật là trẻ tuổi mà tài cao!”
Tần Quân hiểu ý, cười nói: “Các bộ phận không phân biệt lớn nhỏ, cái 'chùa nhỏ' của chúng tôi đâu dám coi là công nghệ cốt lõi, vẫn mong Giám đốc Nguỵ giúp đỡ.”
Hai người nhìn nhau cười lớn mà không nói với nhau lời nào.
Mục đích đến đây đã hoàn thành, Tần Quân mang tâm trạng tốt mà nhìn ngắm xung quanh.
Khu vực nhà máy bánh xe rất lớn, các nhà xưởng khang trang và uy nghi, bên trong có đường rộng thẳng tắp, hai bên là những hàng cây xanh tươi và thảm cỏ xanh mướt, khung cảnh thật đẹp.
"Đằng kia là phòng thí nghiệm lý hóa của chúng tôi." Giám đốc Nguỵ chỉ tay về một tòa nhà nhỏ hai tầng ở góc rẽ.
Nhìn theo hướng mà ông ta chỉ, Tần Quân thấy Cảnh Hoài vừa mới bước ra ngoài.
Cảnh Hoài mặc một bộ dài màu xám chống bẩn, kiểu dáng gần giống như áo khoác trắng của bác sĩ, cúi đầu nhìn vào tập tài liệu trong tay.
“Tiểu Cảnh” giám đốc Nguỵ cười tươi gọi to.
Cảnh Hoài nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt của hai người đang nhìn về phía mình.
“Giám đốc Nguỵ” nam nhân chỉnh lại kính gọng đen nói: “Tần tiên sinh”
Giám đốc Nguỵ hơi ngạc nhiên: “Tiểu Cảnh, cậu quen Tần tổng à?”
“Đã gặp qua một lần.” Trạng thái của Cảnh Hoài hôm nay trông tốt hơn nhiều so với lần trước, không còn thất thần tiều tụy đến mức khiến người khác không nỡ nhìn.
Tần Quân cười cười: “Cảnh tiên sinh, xin chào.”
Sau khi chào hỏi và chia tay nhau, Tần Quân liếc nhìn bóng dáng vội vã rời đi: “Thay đồng phục rồi, suýt nữa tôi không nhận ra. Tôi và Cảnh tiên sinh có gặp qua một lần.”
Giám đốc Nguỵ rất tinh ý, cười nói: “Tiểu Cảnh từ khi tốt nghiệp đại học đã làm việc ở nhà máy chúng tôi, chớp mắt đã mười mấy năm rồi. Cậu ấy rất đáng tin và rất có trách nhiệm trong công việc”.
Ngừng một chút cuối cùng ông thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối: “ Nhưng lại là người có số phận bất hạnh.”
“Nói sao?” Tần Quân kịp thời hỏi.
“Tiểu Cảnh những năm qua phải chịu đựng vất vả, vừa làm cha vừa làm mẹ, cuối cùng cũng nuôi dạy được con trai lớn khôn, tưởng rằng sắp đến ngày được hưởng phúc. Ai ngờ lại xảy ra tai nạn, đứa trẻ tốt đó, đã ra đi.”
Tần Quân không biểu lộ cảm xúc: “Chồng của cậu ấy thì sao?”
Giám đốc Nguỵ lắc đầu, định nói rồi lại thôi: “Thôi, không nhắc đến cũng được, không phải là loại tốt đẹp gì. Tiểu Cảnh là một Omega tốt như vậy.”
Tần Quân không ngờ rằng, những gì bộ phận điều tra của hắn không tìm ra được lại chỉ đưa ra một kết luận mơ hồ không rõ ràng, mà vị giám đốc Nguỵ này lại biết rõ, thật sự là một người am hiểu.
Sau khi tham quan một vòng khu nhà máy, giám đốc Nguỵ tận tâm tiễn người đến cổng nhà máy, bắt tay tạm biệt.
Tần Quân nói với thái độ chân thành: “Hôm khác tan ca, tôi mời giám đốc Nguỵ ăn một bữa, hôm nay nói chuyện rất vui, cảm thấy như đã quen biết từ lâu. Giám đốc Nguỵ nhất định phải dành chút thời gian cho tôi đấy.”
Giám đốc Nguỵ cười lớn, thân thiện vỗ nhẹ vào cánh tay người đàn ông: “Nhất định nhất định.”
Leo lên xe, phó tổng Nghiêm đi cùng giơ ngón cái lên với Tần Quân: “Tần tổng vẫn phải nhờ cậu ra tay, vị giám đốc Nguỵ tinh quái này, chúng tôi mãi không thể giải quyết được.”
Tần Quân nhắm mắt dưỡng thần, với giọng điệu nhàn nhạt: “Đừng để lâu quá, vào thứ năm tuần này gọi hẹn ông ấy vào tối thứ Sáu, Tứ Hải sẽ đặt một phòng riêng.”