Editor: Snow Panda
________________________
Thật kỳ lạ khi Tần Quân và Cảnh Hoài lại có thể ngầm hiểu ý nhau, duy trì mối quan hệ gần gũi đến như vậy.
Tần Quân đến, Cảnh Hoài im lặng tự nhiên mở cửa, không hỏi gì thêm, chỉ đơn giản là lấy dép, rót nước, ăn cơm như thường lệ.
Thỉnh thoảng ở lại qua đêm.
Tần Quân ngủ trong phòng của Tiểu Nghị, với bố cục màu xanh nhạt, giường đơn gọn gàng và sạch sẽ, không một chút bụi bẩn.
Thật ra Tần Quân có chất lượng giấc ngủ không tốt, thỉnh thoảng bị mất ngủ, tất cả chỉ phụ thuộc vào cà phê vào buổi sáng sớm để tồn tại.
Không khác gì những người làm việc theo chế độ 996(*).
(*) 996 là thuật ngữ chỉ văn hoá làm việc của người dân Trung Quốc với phương thức và chế độ làm việc tập thể với lịch làm việc khắt khe từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Thật ra, sau vài đêm ngủ ở nhà Cảnh Hoài, hôm sau bị Tiểu Lộc khen là sắc mặt tốt, Tần Quân mới chợt nhận ra rằng tình trạng giấc ngủ của mình hình như đã được cải thiện.
Ngủ một giấc đến sáng, không cảm thấy lo âu hay áp lực, một đêm bình yên không mộng mị.
Thậm chí, khi bị Cảnh Hoài gõ cửa gọi dậy, hắn lại nhắm mắt lại theo bản năng muốn bướng bỉnh như một đứa trẻ được nuông chiều không muốn đi học.
Trong căn phòng nhỏ có chút đơn sơ nhưng sạch sẽ ấy, bắt đầu có thêm hơi thở của một cuộc sống khác.
Từng chút một, những đồ vật của chủ nhân cũ bị đẩy ra, tiêu tan, một cách lặng lẽ.
Tần Quân biết điều này không bình thường, nhưng hắn vẫn chìm đắm trong đó, thậm chí còn ngớ ngẩn nghĩ rằng như vậy cũng chẳng có gì xấu.
Hắn có những gì mình muốn, và anh ấy cũng có những gì anh ấy muốn.
Trong mọi việc hà tất gì nhất định phải hỏi tại sao?
Thời gian trôi qua chớp nhoáng, chớp mắt đã vào thu, hai tháng đã trôi qua.
..........................................................
"Dậy thôi, Tiểu Tần." Cánh tay bị vỗ nhẹ nhàng, không dùng chút sức lực nào.
Trong cơn mơ màng, bên tai vọng lại một giọng nói quen thuộc, có chút bất đắc dĩ, nhưng vô cùng dịu dàng: "Sáng nay không phải em có đối tác đến thăm sao?"
Tần Quân không mở mắt, với tâm trạng khó chịu khi thức dậy, kéo chăn mỏng qua người, quấn lấy đầu, rồi lật người lại, để lưng hướng về phía đối phương.
"Dậy thôi nào." Giọng nói tiếp tục đều đặn, không hề tức giận, vẫn rất nhẹ nhàng: "Chút nữa sẽ kẹt xe, em cũng không muốn muộn đúng không? Anh đã nấu cháo trứng bắc thảo thịt nạc, còn có bánh nướng mua hôm qua, anh nhớ em thích ăn loại hành phi ở quán đầu ngõ."
Tần Quân bị đánh bại, vén chăn ngồi dậy, thở dài: "Thật sự không muốn đi làm."
Nam nhân mỏng manh ngồi bên giường quay lưng về phía ánh sáng, hình như mỉm cười một chút, đôi mắt rất sáng: "Được rồi, được rồi, rửa mặt bằng nước lạnh là tỉnh táo ngay. Lúc nào cũng thế."
Cảnh Hoài đã ra ngoài, Tần Quân chậm rãi nghĩ. Lúc nào cũng thế. Là ai? Lúc nào cũng như vậy?
Bữa sáng phong phú, có trứng, sữa, rau, thịt và các món chính, đầy đủ không thiếu thứ gì. Rực rỡ và giàu dinh dưỡng.
Lần nào cũng vậy.
Tần Quân vội vàng, ăn rất nhanh.
Khi ra khỏi cửa, không nhịn được mà nhắc lại câu cũ: "Sáng dậy chỉ cần ăn tuỳ tiện một chút là được, đừng dậy sớm mà mệt nhọc, ngủ thêm một chút đi."
"Anh ngủ ít, đến giờ là tỉnh thôi." Cảnh Hoài từ tốn dọn dẹp chén đĩa, không ngẩng đầu lên: "Tối em về ăn cơm không?"
"Chiều có một cuộc họp." Tần Quân suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Tôi sẽ cố gắng."
"Được." Cảnh Hoài cầm khay đi về phía bếp: "Tối nay làm gà hầm hạt dẻ thì sao? Hay là bò hầm khoai tây? Rồi xào một món rau và nấu canh nhé.?"
Tần Quân ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Cảnh Hoài, cảm giác ngột ngạt bất chợt ập đến, khiến hắn gần như không thở nổi.
Một ảo ảnh khổng lồ quá đẹp đẽ, không ai muốn tỉnh dậy.
Hắn biết lý do của mình, nhưng sự cân bằng luôn thay đổi, điều không thay đổi lớn nhất chính là sự thay đổi bản thân.
Đã có lần hắn tự nghĩ, nếu cứ như vậy thì cũng không tệ, tốt nhất là cứ mãi như thế này.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Tần Quân lại cảm thấy trong lòng mình trỗi dậy sự oán hận, vì cái sự tồn tại gần như không thể thay thế trong lòng đối phương.
Không can tâm
"Cảnh Hoài." Hắn gọi anh: "Tôi đã lấy nhầm cà vạt."
Cảnh Hoài chạy từ bếp ra, không hề phàn nàn: "Cần cái nào? Anh lấy lại giúp em."
"Chiếc có sọc chéo màu xanh ngọc." Tần Quân đáp qua loa, rồi nhìn đối phương nhanh chóng đi vào phòng mình, rất nhanh sau đó đã cầm cà vạt ra.
Tần Quân xấu xa lắc đầu: "Nhìn vậy vẫn không hợp lắm, đổi sang chiếc màu xám chì đi."
Cảnh Hoài chớp mắt: "Được, anh lấy ngay đây."
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa nhài gần như không thấy, Tần Quân hít sâu một hơi.
Cảnh Hoài không hề tức giận, như thể không biết phải viết thế nào về cảm xúc tức giận hay từ chối: "Được rồi, chiếc này rất hợp, nhanh lên, không thì sẽ muộn mất."
Tần Quân nhìn anh, liền tranh thủ đề nghị: "Anh giúp tôi thắt cà vạt đi."
Hai người họ gần nhau đến mức có thể chạm vào nhau trong tầm tay.
Ở khoảng cách này, Tần Quân thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài và dày của Cảnh Hoài.
Cảnh Hoài do dự một chút, rồi nhanh chóng nắm lấy cà vạt, đưa tay lên: "Em cúi người một chút, cao quá anh với không tới."
Khi sát lại gần, mùi hương thoang thoảng ban nãy bỗng chốc trở nên rõ rệt, như một luồng sóng ào ạt tràn vào khoang mũi.
Tần Quân nhanh chóng nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng ngước mắt nhìn nam nhân đang chăm chú trước mặt.
Trong khoảnh khắc này, Tần Quân như nắm bắt được một thứ gì đó mơ hồ, thoáng hiện nhưng không rõ ràng.
"Xong rồi." Cảnh Hoài vỗ nhẹ lên tay hắn, lùi lại một bước để ngắm nhìn: "Không tệ, rất đẹp trai."
"Tôi không phải là anh..." Câu nói đã ở đầu môi, nhưng Tần Quân lại không biểu lộ cảm xúc nào, mà nuốt trở lại.
Cảnh Hoài nhìn sang, cũng không tỏ ra hiếu kỳ mà truy hỏi, ánh mắt dừng lại trên chiếc cà vạt thẳng thắn: "Lâu rồi không thắt, tưởng đã quên mất."
..........................................................................
Tần Quân ngồi trong văn phòng hút thuốc, ngay cả đèn cũng không bật.
Ngoài cửa kính lớn, những ánh đèn màu sắc rực rỡ của các tòa nhà nhấp nháy, chiếu vào một chút ánh sáng lấp lánh, tạo thành những mảng màu méo mó và rực rỡ.
Tất cả mọi người trong công ty đều đã tan ca, ngay cả Tiểu Lý, tài xế chờ đưa hắn về cũng đã được thông báo có thể về trước.
Cửa văn phòng mở rộng, không gian rộng rãi tĩnh lặng, sự yên tĩnh như nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Tần Quân khẽ cười một tiếng, dập tắt đầu thuốc.
Món gà hầm hạt dẻ hay bò hầm khoai tây chết tiệt .
Ngay cả một cuộc gọi cũng không có.
Tần Quân bất ngờ từ ghế đứng dậy, vì sức mạnh quá lớn mà chiếc ghế nặng nề cũng rung lắc theo.
Ngọn lửa yếu ớt đó, nhanh chóng bị thổi tắt trong một tiếng “phù”.
Khi đi thang máy xuống tầng dưới, có hai cô gái trẻ làm thêm giờ đi từ tầng mười hai.
Hai cô gái cúi đầu lại gần nhau xem điện thoại, thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười khúc khích và lời nói thầm.
"Đại Sáng Thiên Ngữ Gia Viên... giảm giá... nhưng quá xa..."
"Trên trang web chính thức, ông chủ lớn của Đại Sáng đẹp trai quá... còn đại diện cho dự án của mình nữa..."
Tần Quân đứng thẳng, không biểu lộ cảm xúc.
Viên gì nhỉ? Tài liệu mà Tiểu Lộc điều tra, sau hai tháng, hắn đã quên mất.
[Viên Khởi Lan, Alpha nam, thiếu gia của Đại Sáng Group, hai mươi tuổi đi du học ở Mỹ, hai mươi sáu tuổi trở về nước, chưa tốt nghiệp.
Cùng năm đó, liên hôn với con gái thứ hai của nhà họ Hứa, Hứa Tuyết, và gia nhập công ty tiêu thụ của Đại Sáng giữ chức phó tổng. Trong ba năm làm việc, không có bất kỳ thành tích nổi bật nào.
Có vô số tin tức giật gân, cuộc hôn nhân với Hứa Tuyết chỉ mang tính hình thức, cả hai có cuộc sống riêng. Không có con cái.
Hai năm trước, Viên Khởi Lan có hồ sơ khám tại khoa sản của một bệnh viện tư, nhưng không thể tìm thấy kết quả bệnh án cụ thể nào.]
Sao lại có thể thích một người như vậy? Còn cam tâm tình nguyện sinh cho gã ta một đứa con trai nữa?
Mặt Tần Quân tối sầm lại trông rất đáng sợ, cô gái vô tình nhìn thấy liền rùng mình, vừa đến tầng một đã vội vàng kéo bạn mình chạy nhanh ra ngoài.
Tần Quân nhấn nút đóng cửa, nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Tầng hầm 2".
Chơi bời quá đà thì sẽ gặp quả báo, không sinh được con. Vì quyền thừa kế mà đi cướp đứa con bị mình bỏ rơi. Không thể không công nhận là một trong những kẻ cặn bã dùng những thủ đoạn bỉ ổi xuất thân từ gia đình giàu có.
Hóa ra bản thân đã cảnh giác quá nhiều.
Tần Quân vứt chìa khoá xe trầm ngâm suy nghĩ.
Con trai đã chết, Cảnh Hoài mất đi giá trị lợi dụng, Viên Khởi Lan tự nhiên sẽ không tìm đến anh, có gì lạ đâu.
Nghĩ đi nghĩ lại như vậy, nhưng trong lòng hắn lại không hề cảm thấy thoải mái hay nhẹ nhõm. Trái lại, cảm giác nặng nề như bị một tảng đá đè nén.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào gã đẹp trai à?
Tần Quân kéo kéo cổ áo, làm lệch chiếc cà vạt mà sáng nay Cảnh Hoài thắt cho hắn.
Nếu Đại Sáng đang gặp khó khăn, ai lại không tận dụng cơ hội để đánh một con chó chết đuối chứ?