Khi về đến nhà, Tống Ngọc Thu không nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng chỉ một lát sau, Đường Thiếu Khang đã gọi điện thoại hỏi xem cậu đang ở đâu. Tống Ngọc Thu trả lời rằng mình đã về nhà và chuẩn bị đi ngủ.
"Tống nhị thiếu, tôi nghiêm túc hoài nghi cậu đến Lam Hồ Điệp giống như đang đi bắt gian."
Nghe đến đó, Tống Ngọc Thu suýt chút nữa phun hết viên vitamin B11 đang ngậm trong miệng, lớn tiếng phản bác: "Tôi bắt gian? Ai vượt quá giới hạn? Tôi bắt gian ai?"
Đường Thiếu Khang cười nói: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Ân Thời Sở quá trớn, cậu biết chuyện rồi liền chạy đến bắt gian."
Tống Ngọc Thu sống hơn hai mươi năm chưa bao giờ thấy bản thân lại không nói được lời nào như bây giờ. "Cậu nói vậy, cẩn thận không tôi kiện cậu tội phỉ báng đấy."
"Nhưng cậu hành động làm cho tôi không thể không nghĩ theo hướng đó! Cậu suốt ngày nói thích Chu Thần Dật, nhưng mỗi lần để cậu chủ động một chút thì lại viện lý do không có thời gian. Cậu rảnh rỗi cả ngày, làm sao lại không có thời gian? Như vừa nãy, khi tôi nói Ân Thời Sở cũng có mặt, cậu liền đến ngay lập tức, nhanh hơn cả Khoa Phụ đuổi mặt trời."
Tống Ngọc Thu không chịu nổi nữa, liền buột miệng: "Tôi truy muội cậu ấy!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play