Tống Ngọc Thu mang theo nỗi bất an và lo lắng khi theo ca ca mình trở về nhà. Cậu tưởng rằng khi về đến nhà, ca ca sẽ chất vấn, hỏi lý do tại sao lại đến Ân gia. May thay, ca ca chẳng hỏi gì, chỉ bảo cậu sớm lên lầu nghỉ ngơi, khiến Tống Ngọc Thu thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực không phải Tống Ngọc Xuân không muốn hỏi, mà vì anh biết, có hỏi cũng chẳng được lời thật từ đệ đệ. Nếu đã không muốn nói, hỏi thêm chỉ tốn công vô ích.
Điều Tống Ngọc Xuân quan tâm lúc này không phải là chuyện đó, mà là kết quả kiểm tra vào ngày mai. Nếu đứa trẻ thực sự không thể bỏ, thì đệ đệ anh chỉ còn cách sinh nó ra. Nhưng điều này chắc chắn không thể giấu được cha mẹ. Hiện tại thì còn may, bụng đệ đệ chưa lộ rõ. Nhưng vài tháng nữa, khi bụng lớn dần, lấy cớ phát tướng hay bụng bia cũng không qua mắt được ai.
Vì vậy, Tống Ngọc Xuân nghĩ, nếu kết quả kiểm tra ngày mai không thuận lợi, anh sẽ phải nói rõ chuyện em trai mang thai với cha mẹ. Nếu có thể biết cha của đứa trẻ là ai thì càng tốt, nhưng từ trước đến nay, đệ đệ anh không chịu tiết lộ điều gì.
Chỉ mong rằng ngày mai mọi việc sẽ suôn sẻ.
Sau khi về phòng ngủ, Tống Ngọc Thu trằn trọc không sao ngủ được. Mấy ngày qua cậu đã quen ngủ trên giường của Ân Thời Sở, giờ về lại chiếc giường nhỏ của mình, thiếu đi mùi hương quen thuộc, cậu cứ lăn qua lăn lại không yên.
Nhìn sang bên cạnh, nơi con bò sữa đang ngủ say, Tống Ngọc Thu không nhịn được đá nó hai cái, như thể đang trút giận lên ai đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT