20

Cuối cùng, Bạch Tịch vẫn ra đi.

Sau khi lo liệu xong hậu sự cho Bạch Tịch, ta mở chiếc hòm mà hắn đã để lại cho ta.

Bạch Tịch đã để lại toàn bộ gia sản cho ta.

Ta cười nhạt:

“Làm thần tiên chẳng có gì hay cả, ta sẽ mất một khoảng thời gian dài để quên được chàng đây.”

Sau đó, ta lang thang ở nhân gian, mở một tiệm nhân duyên.

Lúc đầu, người đến cầu nhân duyên không ít, nhưng chẳng bao lâu, công việc làm ăn dần ế ẩm.

Ta thực sự là đệ tử của Nguyệt Lão, nhưng sẽ không như họ mong muốn, trao cho họ một người bạn đời hoàn hảo trong lòng họ.

Dù sao đi chăng nữa, sẽ không ai là kẻ ngốc cả!

Ta chỉ tuân theo nguyên tắc ghép đôi tra nam tra nữ.

Ta gặp đủ mọi loại người, và khi ta ghép đôi càng nhiều tra nam tra nữ, thông tin ta nắm trong tay càng nhiều.

Chỉ cần nhìn một phàm nhân, ta có thể thấy rõ giá trị “tra” trên đầu họ. Giá trị càng cao, người đó càng tệ.

Vì thế, ta sẽ ghép cho họ một đối thủ xứng tầm.nThực lực ngang nhau thì cả đời mới có thể hành hạ lẫn nhau.

Hôm nay, vừa ghép đôi cho một cặp vua biển và nữ hoàng biển, ta bỗng cảm nhận được một luồng tiên lực xông vào đan điền của mình.

Đây chính là phần thưởng từ Cây Nhân Duyên khi ta thay trời hành đạo, cứu vớt không ít kẻ tệ hại.

Ta mua một xiên kẹo hồ lô, vừa trả tiền xong, đang định vui vẻ thưởng thức thì—

Ta vừa quay đầu đã va phải một người!

Ngước lên nhìn, sao khuôn mặt này lại có chút quen thuộc? Chẳng phải là một công tử yêu xà sao?

“Ngươi còn nhớ ta không?”

Hắn nhìn ta chằm chằm.

Ta cố gắng nhớ lại, cuối cùng nhận ra khuôn mặt này ngày càng giống với một người trong ký ức!

“Tần Tuần… thượng tiên?”

Chà, bây giờ cả hai trông thật giống phu thê đấy nhỉ?

Ai có thể nói cho ta biết, vì sao ta đã sống an nhàn ở nhân gian mấy chục năm, lại gặp phải hắn vào lúc này?

“Chi ! Lan!”

Tần Tuần thượng tiên nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta. Vị thượng tiên từng oai phong lẫm liệt giờ đây nhìn thật oán hận, như thể mỗi ngày đều sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Ta cười gượng:

“À, đã lâu không gặp nha ~ Ta có chút việc bận, chúng ta để dịp khác ôn chuyện nhé…”

Vừa dứt lời, ta lập tức bỏ chạy.

Ở nhân gian bao năm, ta đã rèn luyện được kỹ năng bỏ trốn của mình.

Hừm, làm nghề này thì phải chấp nhận sự thật rằng luôn có người ghét ta.

21

Nhưng ta không ngờ, lần này vẫn tính sai nữa rồi.

Người đi bên sông, sao có thể không ướt giày? Một tiểu tiên tử như ta cũng không phải ngoại lệ!

Ta đã chạy, nhưng lại chạy đến trước mặt một nữ tiên khác.

Trên mặt nàng có vài vết sẹo, trong tay cầm cây đinh ba, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Thật trùng hợp làm sao, lại gặp ngay nữ tiên yêu xà Đông Hải…

Ta chỉ muốn hỏi, sao cả hai phu thê nhà này ngày nào cũng tìm ta vậy?

Chạy trốn mệt lắm đó!

Ta vẫy tay chào, rồi quay đầu tính bỏ chạy lần nữa.

“Chính ngươi là kẻ đã nối tơ cho ta và Tần Tuần?”

Nàng vừa cất lời, ta suýt nữa đứng không vững.

“Không phải, ngươi… nhận nhầm rồi!”

Ta còn chưa kịp nói hết câu, nữ tiên yêu xà đã nhanh chóng túm lấy ta mà ôm thắm thiết.

“Cảm ơn ngươi nhé!”

?

Miệng ta bỗng dưng đông cứng, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi.

Tại sao lại cảm ơn ta?

“Nhờ có ngươi nối tơ với Tần Tuần ta mới còn phu quân đấy! Hắn thật sự rất giỏi chịu đòn! Ta đánh hắn hàng trăm lần mà vẫn chưa chết, không như mấy tên vô dụng trước đây, chỉ cần một quyền là ngỏm rồi.”

“…Ồ.”

Ha ha, niềm vui nỗi buồn của thần tiên quả nhiên chẳng thể nào hiểu nổi.

22

Thế là ta bị kẹp dưới cánh tay của nữ tiên yêu xà, nghe nàng kể về những chiến công huấn luyện phu quân của mình.

“Ngày đầu tiên ta gặp Tần Tuần, hắn mắng mỏ ta đủ điều. Ta đâu chịu nổi cơn tức ấy, liền vung tay đánh hắn một cú, ai ngờ hắn lại đỡ được.”

“Đây là lần đầu tiên có một nam nhân không chết dưới nắm đấm của ta. Hắn càng đánh ta, ta càng phấn khích, quyết tâm phải đánh gục hắn. Lần đó, chúng ta đánh nhau ba ngày ba đêm, cuối cùng ta đè hắn xuống đất mà hỏi xem hắn có phục không.”

Về phần sau này, ta nghe sư phụ kể lại khi hai thầy trò ta trò chuyện.

Nghe nói Tần Tuần thượng tiên bị đánh đến sưng vù mặt mày, nước mũi nước mắt tèm lem, còn thách:

“Nữ yêu xà, ngươi có giỏi thì đánh ta thêm một quyền nữa!”

Rồi quyền này nối quyền khác, chẳng lúc nào ngưng nghỉ.

Yêu xà vốn là tinh linh ở Đông Hải, sau khi tu thành tiên, sức mạnh của nàng còn tăng lên gấp bội. Hơn nữa, yêu xà sau khi thành tiên, càng bị tấn công càng có sức mà đánh lại.

Thật sự là quá mức điên cuồng!

Sau khi nữ tiên yêu xà thu phục được Tần Tuần thượng tiên, hắn chẳng còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lừa tình tiểu tiên nữ nữa. Vì hắn biết rằng mình sẽ phải chịu đòn càng thê thảm hơn.

Nhưng điều này không cản trở nữ tiên yêu xà mỗi ngày đều muốn đấu với hắn để “bồi dưỡng tình cảm.”

Nghe xong những chiến tích của Tần Tuần thượng tiên, ta ngước mắt thấy hắn đã đuổi tới nơi.

Khi nữ tiên yêu xà đang đấu tay đôi với hắn, không khó để thấy ánh mắt muốn giết chết ta của Tần Tuần thượng tiên.

Ta quyết định bỏ chạy ngay lập tức.

Nếu lúc này còn không chạy thì ta mất mạng là cái chắc rồi.

23

Ta cũng không rõ đã chạy đến đâu, chỉ biết đây là nơi sư phụ từng nói là chốn trú ẩn ở nhân gian.

Nhìn chiếc đèn hoa sen treo trước cửa, ta bỗng thấy quen thuộc lạ lùng.

Bạch Tịch cũng từng thích những thứ trang trí như vậy.

Nghĩ đến Bạch Tịch, lòng ta thoáng chùng xuống, cảm giác có chút trống trải.

Ta hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc rồi gõ cửa.

Sư phụ đã dặn rằng, vì Tần Tuần thượng tiên bị áp bức thảm hại, nên nếu hắn tìm thấy ta, tuyệt đối sẽ không tha cho ta.

Nếu ta không thể đối phó, thì hãy đến đây.

Nhưng…

Không có ai đáp lại.

Nhìn thấy Tần Tuần thượng tiên đang phát điên lao tới, ta nghiến răng, đẩy cửa bước vào.

“Thứ lỗi cho sự đường đột này của ta.”

Dù ta không đóng cửa lại thì Tần Tuần thượng tiên cũng không dám bước vào.

Trong sân, những bụi lan thanh tao đang sinh trưởng mạnh mẽ.

Ta bước đến chạm vào, thì bụi lan đột nhiên cất tiếng nói:

“Tiểu cô nương từ đâu đến, đừng chạm vào ta!”

Thời nay… cây cối bình thường cũng biết nói chuyện sao!

Ta vội rút tay lại, nhận ra đây là loài cây đã thấm nhuần tiên khí, thật không tầm thường.

“Xin thứ lỗi.”

Nơi đây rõ ràng là đất của tiên gia, lại còn có thể khiến Tần Tuần thượng tiên phải dừng bước, xem ra vị tiên nhân này không tầm thường chút nào!

Ta đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng Tần Tuần thượng tiên ngoài kia lớn tiếng hét:

“Chi Lan, ngươi có giỏi thì đừng trốn trong địa bàn của Đế Quân, ra đây, chúng ta quyết đấu sinh tử!”

Lòng ta bỗng chùng xuống, nơi này… là địa bàn của Đế Quân sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play