1
Ta tên là Chi Lan, là đệ tử cuối cùng của Nguyệt Lão.
Một tháng trước, vì công việc nối tơ hồng quá bận rộn nên Nguyệt Lão đã phát thiếp thu đồ đệ khắp tiên giới.
Nhiều tiểu tiên nữ vì danh tiếng của Nguyệt Lão mà đến, và ta cũng là một trong số đó.
Ngày tuyển chọn, Nguyệt Lão vì lý do 'ngươi và ta không có duyên' mà loại một loạt tiên nữ, chỉ để lại năm người, bao gồm cả ta.
Thật là một lý do kỳ quặc.
Trong lúc ta âm thầm cảm thán, Nguyệt Lão vung tay áo, năm cuộn tơ hồng rối tung rơi xuống trước mặt chúng ta.
“Chúng sinh đều biết, nhiệm vụ của Nguyệt Lão là nối tơ hồng, nhưng tình cảm thế gian phức tạp, có những sợi tơ rối như bện thừng, vì vậy gỡ tơ hồng là bài kiểm tra đầu tiên của ta dành cho các ngươi.”
Ta nhìn đống tơ hồng rối như tơ vò trước mắt, suýt nữa không tìm thấy đầu mối.
Trong khoảnh khắc đó, ta nghi ngờ rằng Nguyệt Lão đang mượn cớ thử thách đệ tử để giảm bớt công việc cho chính mình.
Tơ hồng rối nùi, nhưng ta lại gỡ cực kỳ suôn sẻ.
Tuy nhiên, trong lúc nhìn từng sợi tơ hồng rõ ràng, ta bỗng thắc mắc:
“Sao ở đây lại có một sợi tơ màu đỏ thẫm?”
Tơ hồng, cũng có màu sắc khác nhau sao?
Nguyệt Lão nghe thấy thì xúc động, nắm lấy sợi tơ hỏi ta:
“Nếu là ngươi, ngươi sẽ nối sợi tơ này cho ai?”
Nguyệt lão vừa dứt lời, trước mắt ta hiện ra thông tin của mười nam, mười nữ.
Dựa vào cảm giác, ta chỉ tay vào một cặp:
“Họ, khóa chết!”
Nguyệt Lão vui mừng như tìm thấy bảo vật:
“Ta thấy ngươi có cốt cách kỳ lạ, mắt nhìn sắc bén, chính là ngươi rồi!”
Thế là, ta trở thành đệ tử của Nguyệt Lão, còn các tiểu tiên nữ khác đến tơ hồng cũng chưa gỡ xong.
2
Theo chân sư phụ một tháng, ta càng ngày càng thành thạo việc gỡ tơ hồng.
Mỗi lần sư phụ không biết nên nối tơ hồng cho ai, ông luôn hỏi ý kiến ta.
Hừm, thật ngại quá.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, ta chỉ vào hai người trên cây nhân duyên:
“Họ, hợp nhau. Một người thích nuôi cá, một người thích vẫy vùng trên biển, tuyệt phối!”
Thế là sư phụ ngay lập tức buông sợi tơ hồng, trao cho ta một sợi tơ đỏ thẫm.
“Đệ tử ngoan, đi nối cho họ đi.”
Ta ngơ ngác:
“Sư phụ, tại sao lại là sợi tơ đỏ thẫm?”
Ông lão vuốt bụng, làm vẻ bí hiểm:
“Sau này ngươi sẽ hiểu.”
Ta không hỏi thêm, ngoan ngoãn nối tơ hồng.
Từ đó trở đi, ngoài việc gỡ tơ hồng, ta còn giúp sư phụ nối tơ. Nhưng, tơ của ta luôn là màu đỏ thẫm.
Càng ngày, ta càng nối nhiều tơ hồng. Nhưng ta phát hiện sợi tơ trong tay mình càng ngày càng tối, gần như chuyển sang màu đen.
Ta hoảng sợ tột cùng, cầm lấy sợi tơ đổi màu đen đó mà vội vàng chạy đến trước mặt sư phụ, ôm lấy chân ông khóc ròng.
“Sư phụ, hu hu, tay đệ tử có độc, tơ hồng đều đổi màu hết rồi!”
Sư phụ đỡ ta lên, đang định giải thích thì một vị thượng tiên xông vào.
“Nguyệt Lão, cầu xin ngài nối cho ta và Vân Dung Tiên Cơ một sợi tơ hồng!”
Như thể đã biết trước sư phụ ta sẽ từ chối, vị thượng tiên kia khóc lóc làm loạn, thu hút sự chú ý của chúng ta, rồi dùng tiên lực cướp lấy sợi tơ trong tay ta…
Còn không quên nói một câu:
“Hừm, sao lại đen thế này?”
Nhưng nghĩ đến đây là điện Nguyệt Lão, ta lại là đệ tử của Nguyệt Lão, dù tơ có đổi màu nhưng ít nhất vẫn là tơ hồng chứ, đúng không?!
Hắn nhanh chóng buộc một đầu tơ vào cây nhân duyên của mình, rồi định buộc vào Vân Dung Tiên Cơ.
Lúc này, sư phụ lên tiếng:
“Chi Lan, ngươi nối sợi tơ này đi.”
Sau đó, sư phụ quay sang nói với vị thượng tiên đó:
“Ngươi dù có cướp được tơ, cũng chỉ buộc được một đầu của mình, muốn nối được thì phải do chúng ta làm.”
Thượng tiên kia nghĩ lại, thấy rất có lý, bèn cung kính đưa đầu tơ còn lại cho ta.
Dưới ánh mắt của hai người, ta bước đến bên Cây Nhân Duyên.
Một tia tiên lực lóe lên, thông tin trên Cây Nhân Duyên nhanh chóng hiện ra.
Lúc này, thông tin của một vị nữ tiên xuất hiện, ta nhìn qua thấy phù hợp, liền lập tức nối tơ hồng, khóa chặt lại.
“Tiên quân, tơ hồng đã nối, người chỉ cần yên tâm chờ đợi nhân duyên là được.”
Thượng tiên tưởng rằng ta đã nối tơ với tiên cơ liền vui mừng nhảy nhót rời đi.
Ta tiễn hắn đi, nhưng lòng lại trĩu nặng, nhìn sư phụ với ánh mắt đáng thương:
“Sư phụ, có chỗ nào để tránh nạn không? Đồ nhi có thể sẽ chết đấy.”
Sư phụ nhướng mày, rõ ràng đã hiểu được ta lại gây ra chuyện gì kinh thiên động địa nữa rồi:
“Ngươi đã nối tơ cho ai?”
“Yêu xà ở Đông Hải…”
3
Lão đầu sắc mặt thoáng thay đổi, sau đó lại rất kính nể mà vỗ nhẹ lên vai ta:
“Đồ nhi ngoan, gan của ngươi thật sự rất lớn!”
Không sai chút nào!
“Nhưng gan lớn thế mà lại có chút nhút nhát.”
Sư phụ không nương tay trêu chọc ta.
Ta càng run rẩy, vội vàng níu lấy tay áo sư phụ:
“Thượng tiên Tần Tuần kia là kẻ tồi tệ nhất trong số các thượng tiên, võ công lại thuộc hàng cao thủ, ta không nhút nhát thì sao được!”
Sư phụ vuốt chòm râu:
“Nhưng dựa vào cách làm của ngươi, ngươi chẳng để lại đường lui nào cho chính mình.”
“Ăn bát cơm này rồi thì còn đường lui nào nữa chứ!”
Những kẻ tra nam tra nữ mà ta nối tơ có thể xếp hàng từ Nam Thiên Môn đến tận Đông Hải!
“Tần Tuần thượng tiên dung mạo xuất chúng, tiên lực cao cường, quả là có tư cách làm tra nam.”
“Hắn toàn dùng lời ngon ngọt, lừa gạt không ít nữ tiên trao tim trao tình.”
“Đáng thương thay cho những tiên nữ bị hắn lừa, bị bỏ rơi rồi vẫn ngu ngơ nghĩ rằng lỗi là ở bản thân mình!”
Đây chính là kiểu bị tra nam tẩy sạch não luôn rồi!
Sư phụ gật đầu, ông cũng đã nghe qua không ít chuyện về Tần Tuần thượng tiên.
Một thượng tiên lừa gạt không ít tiểu tiên nữ, trước đây còn thuận lợi, nhưng lần này lại phải lòng mỹ nhân băng lãnh của tiên giới.
Cầu tình không thành, hắn đành nhắm đến chúng ta.
Ta vừa nói vừa nắm chặt tay:
“Yêu xà nữ tiên Đông Hải là người hung hãn dị thường, lại rất giỏi dạy dỗ phu quân. Ta thấy đoạn nhân duyên này tuyệt đối phù hợp, tiên phối tiên, không gì sánh bằng!”
Sư phụ nghe vậy, sắc mặt hơi khó tả, ông cau mày hỏi:
“Đồ nhi ngoan, nàng đã đánh chết bảy vị phu quân liên tiếp, ngươi… gọi đó là giỏi dạy phu sao?”