Sáu năm trước.
Một chiếc máy bay giấy chẳng biết bay từ nơi nào, màu xanh giống như chim bói cá, mắc kẹt trên ổ chim ở chạc cây.
Lúc Trần Ô Hạ bước lên lầu, vô tình ngước mắt lên đã nhìn thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Thường Bình quay đầu lại thấy cháu gái đang sững sờ nhìn về phía cửa sổ cầu thang, ông gọi một tiếng: “Ô Hạ.’’
Trần Ô Hạ quay lại, trên mặt không một chút huyết sắc, đứng trước khung cửa sổ càng thêm tái nhợt.
Trần Thường Bình dịu dàng nói: “Thủ tục chuyển trường của con bác đã hoàn tất rồi, trường mới cách chỗ này không xa, Lập Châu học chung một trường cấp ba với con, hai anh em cũng tiện quan tâm lẫn nhau.’’
“Cảm ơn bác.’’ Trần Ô Hạ nhỏ giọng thì thầm.
Trần Thường Bình cũng nhẹ giọng nói: “Khách khí với bác làm gì chứ, sau này cứ coi đây như nhà của mình.’’
Sống trong nhà họ Trần, Trần Ô Hạ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có những lúc Trần Lập Châu cố ý trêu chọc cô, cô mới lấy lại được chút tính khí trẻ con ngây thơ của mình.
Một thiếu niên mười lăm tuổi thương yêu em gái nhưng đồng thời cũng là một chàng trai bụng dạ thẳng thắn. Câu nói luôn treo ngoài miệng anh ấy là: “Ô Hạ, đừng sợ, sau này có anh ở đây rồi.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe vậy, cô liền mỉm cười với anh ấy một cái.
Trần Lập Châu lại nói: “Nếu không muốn cười thì đừng cười nữa.’’
Cô buồn bã không vui, nụ cười cũng trở nên miễn cưỡng gượng gạo.
Mùa hè năm đó, Trần Ô Hạ rất ít khi ra ngoài, chuyện thường làm nhất là ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng ngay cả chính bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ chuyện gì.
Ở phía bên kia con đường có một sân chơi, nơi đó là địa bàn của đám trẻ con, tốp năm tốp ba trẻ nhỏ tụ tập lại cùng nhau chơi đùa.
Người ta thường bắt gặp hình ảnh chiếc xích đu không ngừng lên xuống, những gương mặt non nớt của đám trẻ chạy đi chạy lại dưới bóng cây và trong ánh nắng, âm thanh trong trẻo phá tan ngày hè vàng rực.
Giữa tháng bảy, một đám trẻ con đang đá bóng bên ngoài bãi cát dưới bóng cây. Qủa bóng tròn bay ra ngoài đường cái, lăn thẳng đến trước cửa phía bên này. Tiếng hét chói tai của đám trẻ vang lên, đôi chân nhỏ ngắn ngủn chuyển động, định chạy ra nhặt bóng.
Một thiếu niên chỉ cần dùng một động tác đơn giản đã có thể giữ quả bóng dưới chân mình.
Đứa trẻ hét lên: “Anh ơi!’’
Người thiếu niên đá bóng về phía đó.
Quả bóng bay ra ngoài sắp va vào một chiếc xe đang chạy qua. Trong tiếng hét hoảng hốt của đám trẻ, Trần Ô Hạ đứng trước ô cửa sổ cũng không khỏi siết chặt lòng bàn tay.
Quả bóng bay ngang qua nóc xe, lăn đến sau lưng đứa trẻ. Đứa trẻ cười to: “Cảm ơn anh!’’
Người thiếu niên đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đi vào cửa chính, không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt Trần Ô Hạ.
Trần Ô Hạ lùi lại, sau đó kéo rèm cửa lại, nhưng rồi lại cảm thấy mình đang chuyện bé xé ra to, lại mở rèm cửa ra một lần nữa.
Người thiếu niên đã đi.
Trần Ô Hạ từng nghe nói rằng ở tầng dưới có một thiếu niên bằng tuổi cô, sau kỳ nghỉ hè này cũng sẽ lên cấp ba.
Không biết là do thường xuyên bị bác Trần đem ra so sánh, hay là do đối phương thực sự quái gở mà Trần Lập Châu lại lạnh nhạt nói: “Lúc đầu anh định giới thiệu cho hai đứa làm quen với nhau, nhưng cậu ta không dễ gần, cho nên quên đi thì hơn.’’
Trần Thường Bình gõ con trai một cái: “Tình tình cậu con trai Lý Húc Bân điềm tĩnh, trầm ổn, không nghịch ngợm thích gây sự giống như con đâu.’’
Nếu như nói người thiếu niên hôm đó có gì phù hợp với danh hiệu quái gở của cậu ta thì đó hẳn là màu đen, mũ và quần áo cùng một màu, ngoại trừ đôi giày thể thao có màu sắc ra.
Trần Ô Hạ không nhìn thấy rõ khuôn mặt dưới vành mũ kia.
Chỉ cần nghe bác miêu tả lại, người thiếu niên kia cũng đã là “con nhà người ta” mà cô hâm mộ rồi.
----
Tháng tám, thời tiết nóng như đổ lửa, sân chơi dành cho đám trẻ bỗng nhiên bị vây lại bằng mấy hàng rào chắn, ngoài ra, một toà nhà bị bỏ hoang nhiều năm qua cũng bị vây lại.
Trong mấy ngày đầu, tiếng cười của đám trẻ biến mất. Sau đó, không biết ai đã làm đổ mấy hàng rào bao vây, rồi một vài đứa nhỏ lén lút lẻn vào chơi đùa.
Một tuần sau, hàng rào chắn ban đầu được thay thế bằng một bức tường gạch đỏ.
Trần Ô Hạ hỏi Trần Lập Châu.
Trần Lập Châu nói: “Vốn dĩ nó chỉ là một toà nhà đổ nát. Lúc trước do hai công ty bất động sản hợp tác với nhau, nhưng chỉ mới khai thác một nửa thì giải thể. Bây giờ cả hai bên đều muốn độc chiếm mảnh đất kia, giành giật nhau đến sứt đầu mẻ trán. Ở đây có xe buýt, tàu điện ngầm, chợ, siêu thị, trường học bệnh viện, với những cơ sở hạ tầng đầy đủ và hoàn thiện như thế, sau khi xây xong toà nhà này sẽ không lo không bán được.’’
Sau khi bức tường gạch đỏ kia được dựng lên cũng không có bất cứ sự thay đổi nào, các cơ sở vật chất dành cho trẻ em bên trong không bị phá bỏ. Chiếc xích đu trơ trọi đong đưa trong gió.
Trần Ô Hạ nhớ rõ trong sân nhà ông nội có một gốc cây đại thụ vô cùng cao lớn, ba cô lấy sợi dây thừng thô buộc vào chiếc ghế mây cũ rồi treo ở trên chạc cây cổ thụ kia.
Đó là chiếc xích đó của cô. Chiếc xích đu đung đưa cao hơn người cô, nhưng nó không thể nào vượt qua được bờ vai vững chãi của một người cha.
Sau khi ba mẹ rời đi, Trần Ô Hạ vẫn luôn tỏ ra kiên cường mạnh mẽ, không dám khóc lớn, cũng không dám khóc quá lâu. Nỗi bi thương đè nén trong lòng một thời gian dài, cô bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ hoang đường… Bây giờ sân chơi dành cho trẻ em kia đã trở thành chỗ không người.
Hôm nay, Trần Lập Châu đi ăn với các bạn cùng lớp, không ở nhà.
Trần Thường Bình và Mã Lâm đang thảo luận về một bộ phim truyền hình, cả hai người đều có những ý kiến riêng của mình, giống như đang ở một cuộc họp tranh luận.
Trần Ô Hạ nhẹ nhàng nói: “Bác trai, bác gái, con ra ngoài mua một ít đồ.’’
Trần Thường Bình quay đầu lại: “Hay là để Lập Châu mua về cho con.’’
“Không cần đâu ạ.’’ Trần Ô Hạ nói: “Hôm nay con ăn no, con muốn đi ra ngoài dạo một chút.’’
Mã Lâm: “Đi đi, nên ra ngoài một chút.’’
Trần Thường Bình: “Nhớ về sớm nhé.’’
Trên đường có xe, trên phố có người, Trần Ô Hạ đi vòng qua bên kia. Bức tường cao hai mét, leo lên vô cùng thuận lợi.
Bãi cát tối om như mực, không người, không đèn, ngoại trừ ánh sáng từ vầng trăng sáng rọi xuống.
Trần Ô Hạ nhìn chiếc xích đu nhỏ trống rỗng kia.
Chiếc xích đu thật nhỏ, chỉ một mình cô ngồi lên đã chiếm hết toàn bộ tấm gỗ.
Thực ra, ở tuổi này, cô vẫn còn là một đứa trẻ.
Mỗi lần gặp những chuyện lười phải giải thích, Trần Lập Châu thường nói: “Ô Hạ, chờ đến khi em lớn sẽ hiểu.’’
Nhưng Trần Ô Hạ quả thực đã trưởng thành, trưởng thành trong sự cô lập, vừa muốn tự lập, vừa muốn làm đà điểu, hưởng thụ sự ngây ngơ của độ tuổi này.
Trần Lập Châu nói hốc mắt cô cạn, không giấu được nước mắt. Nhưng ở trước mặt người khác, đôi mắt cô lại tựa như một chiếc giếng khô, ban đêm tắt đèn mới dám trốn ở trong chăn khóc nức nở.
Có lẽ đã kìm nén quá lâu, muốn đứng ở đây khóc thật to nhưng cảm xúc lại chẳng đâu vào đâu. Kết quả là cô vẫn lặng lẽ rơi lệ. Cô một tay lau nước mắt, tiếp tục đong đưa chiếc xích đu nhỏ. Trong cơn gió đêm thoang thoảng, cô tưởng tượng bản thân mình đang cưỡi xích đu bay lên không trung.
Chiếc xích đu bay lên cao, trong khoảnh khắc không kịp đề phòng, tấm gỗ nhỏ được buộc bằng dây thừng bên trái rơi ra, nghiêng ngả. Trần Ô Hạ đặt mông ngã xuống đống cát.
Cảm giác đau đớn dồn ép đẩy nỗi bi thương bật ra ngoài, cô lập tức bật khóc “hu hu”.
Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Đúng lúc này lại có tiếng nước vang lên.
Nước mắt đã rơi, nhất thời cũng không thể thu lại được, Trần Ô Hạ vừa khóc vừa dáo dác nhìn xung quanh.
Lúc này mới nhìn thấy, trước vòi nước cao đến nửa người bên cạnh bụi cây có một người đang ngoảnh lưng về phía này. Nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết tựa như quỷ khóc sói gào của cô, người nọ cũng quay đầu lại.
Ánh trăng trốn vào tầng mây. Trong tầm mắt của mỗi người, đối phương chỉ là một chiếc bóng đen kịt.
Trần Ô Hạ lợi dụng bóng đêm xoa xoa chỗ bị ngã đau của mình.
Người kia đi đến, càng lúc càng gần. Ánh trăng nhàn nhạt dừng lại trên gương mặt cậu ta. Cậu ta cũng trạc tuổi cô, mái tóc ướt hơn nửa, mặt mày lấm tấm nước. Một giọt nước mắt rơi xuống từ khoé mắt, vừa xa cách vừa lạnh lùng.
Cô nín khóc, có chút không thể thở nổi, không ngừng nấc nghẹn từng cái.
Người thiếu niên mở miệng hỏi: “Cậu ở đây bao lâu rồi?’’ Cậu ta đang ở trong thời kỳ đổi giọng, âm thanh tựa như tảng đá chìm tới đáy.
Cô thành thật trả lời: “Hơn mười phút.’’ Giọng nói còn mang theo sự nghẹn ngào.
Người thiếu niên ép hỏi: “Cậu đã nghe được gì? Nhìn thấy gì?’’
Trần Ô Hạ lắc đầu liên tục: “Không nghe được gì cả, cũng không thấy gì cả.’’
Những lời này là thật lòng. Nhưng giọng điệu cô vừa gấp vừa nhanh, ngược lại giống như đang nói dối.
Người thiếu niên càng thêm chán nản.
Trần Ô Hạ thầm nghĩ, chẳng lẽ ở đây đang diễn ra chuyện gì không cho người khác biết? Bên ngoài bức tường là đường phố nhộn nhịp, có lẽ không đến mức cậu ta muốn giết người diệt khẩu đâu… Hơn nữa, cô thực sự không nhìn thấy lúc này đã xảy ra chuyện gì mà.
Người thiếu niên lại hỏi: “Cậu đến đây khóc nhè một mình à?’’
“Không phải.’’ Cô phản bác còn nhanh hơn cả lúc nãy.
Lúc này, chiếc đu dây nhỏ hoàn toàn rơi xuống, tấm gỗ nhỏ cũng rơi nghiêng.
Người thiếu niên liếc nhìn nó: “Đây là xích đu dành cho trẻ em, tải trọng dưới 25kg.’’
Cậu ta đang nói sự thật, nhưng giọng điệu lại quá lạnh lùng khiến cô nghe vào cảm thấy như đang châm chọc, “Tôi biết!’’
Cậu tiếp tục kết luận: “Nhân lúc trời tối lén lút đến đây đu dây, kết quả làm đứt xích đu.’’
Trần Ô Hạ: “Ai cần cậu quan tâm!’’
Người thiếu niên nhìn toà nhà đang xây dở ở phía bên kia.
Bảo vệ ở xa nơi này, hơn nữa, âm thanh ồn ào của dòng xe cộ ngoài đường đã che dấu động tĩnh trong sân chơi trẻ em bên này.
Người thiếu niên nhắc nhở: “Đừng to tiếng như thế, cậu muốn gọi mọi người đến đây xem cậu khóc nhè sao?’’
Những người xung quanh hầu hết đều thương xót và an ủi, lần đầu tiên nghe thấy mấy lời cay nghiệt như thế này, mấy ngày nay Trần Ô Hạ đã phải cố gắng kìm nén nỗi bi thương cuồn cuộn trong lòng, bây giờ cũng không muốn tiếp tục kìm nén nữa: “Tôi đu dây thì mắc mớ gì đến cậu? Thích xen vào chuyện của người khác!’’
Người thiếu niên dựa vào gốc cây: “Ai thèm quản cậu.’’ Nói rồi, cậu ta đứng thẳng người, nhìn thiếu nữ hung dữ lao tới tựa như một chú sư tử nhỏ.
Trần Ô Hạ rất muốn trực tiếp đánh cậu ta, nhưng khi đến dưới gốc cây vẫn kiềm chế được, cô ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới thấy rõ ngũ quan của người thiếu niên, ngoại hình có thể nói là vô cùng chói mắt, đồng thời cũng vô cùng đâm tim. Cô cắn chặt răng, quát cậu ta: “Câm miệng!’’ Dù sao cũng là người xa lạ, cô sẽ làm một đứa trẻ không ngoan một lần: “Không ngậm miệng, tôi sẽ đánh cậu một trận nhừ tử.’’
Chiêu sư tử hống của cô có hiệu quả. Người thiếu niên khẽ nhướn mày, không nói thêm nữa.
Cậu ta im lặng, cô càng muốn khóc hơn, cô nhấc tay, nức nở ngồi xổm xuống, vùi mặt vào trong đầu gối, nước mắt ào ào tuôn rơi như thác nước.
Người thiếu niên nhìn cô. Một lúc lâu sau, thấy cô không có y dừng lại, cậu bước đến: “Cho này.’’
Cô không quan tâm đến cậu.
Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai cô.
Cô hung hăng hất tay cậu ra.
Thiếu niên: “Khăn tay.’’
Cô ngẩng đầu nhìn lên, hốc mắt đẫm lệ làm mơ hồ khuôn mặt tuấn tú của người thiếu niên.
Người thiếu niên đứng ở trên cao nhìn xuống: “Muốn khóc thì khóc đi.’’
Trần Ô Hạ cầm lấy chiếc khăn tay, lau nước mắt: “Tôi rất khó chịu… Nhưng ngày thường lại không thể khóc… Cậu chẳng biết gì cả… Hu hu hu…’’
Người thiếu niên không muốn nghe tiếng khóc nức nở của cô, xoay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, phía xa xa có một chiếc đèn pin sáng lên, kèm theo đó là tiếng kêu: “Ai đang ở đó?’’
Người thiếu niên lập tức lách mình trốn phía sau gốc cổ thụ.
Trần Ô Hạ vội vàng che miệng lại, không có chỗ để trốn, cô theo cậu ta trốn ở sau gốc cây.
Gốc cây không lớn, hai người một trước một sau đứng đó, cách nhau một mét.
Người thiếu niên đút hai tay vào túi, ngửa đầu nhìn trăng sáng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, xung quanh yên tĩnh, cô ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, bên trong vị tươi mát xen lẫn chút ngọt ngào. Cậu ta tắm rửa xong rồi mới đến đây. Cô ngẩng đầu lên nhìn dường xong dưới cằm cậu ta, thanh tú, tuyệt đẹp.
"Ai đang ở đấy?’’ Bảo vệ cầm đèn pin quét từ trái sang phải.
Ánh sáng quét đến chỗ cách hai người chưa đầy hai mét rồi dừng lại trên chiếc xích đu đang treo lủng lẳng.
Bảo vệ lẩm bẩm: “Sợi dây có vẻ không dùng được nữa rồi.’’
Nghe vậy, người thiếu niên cúi đầu nhìn xuống Trần Ô Hạ.
Cô biết cậu ta đang nghĩ đến chuyện cô ngồi lên làm đứt dây. Cô nước mắt lưng tròng, ánh mắt nhìn về phía cậu chất chứa sự bi phẫn.
Nơi này chẳng qua cũng chỉ là một công trường bị bỏ hoang, không có gì tốt để trộm cắp. Người bảo vệ đứng bên bãi cát, không đi vào, dĩ nhiên cũng không phát hiện ra ai. Ông ấy đi rồi.
Lại chờ thêm một lúc nữa, người thiếu niên đi ra khỏi gốc cây.
Trần Ô Hạ hít mũi một cái: “Tại sao chúng ta lại phải trốn?’’
Thiếu niên: “Tôi không bảo cậu trốn, vừa rồi cậu có thể ra ngoài mà.’’
Một trận náo loạn như thế, Trần Ô Hạ suýt chút nữa đã quên mất mục đích đến đây của mình. Nhưng giọng điệu lạnh lùng của người thiếu này này lại khơi gợi nỗi đau trong lòng cô ra. Cô lấy tay che mặt, khẽ dựa vào thân cây bật khóc “hu hu.’’
Tiếng khóc vang lên quá bất ngờ. Người thiếu niên quay đầu lại hỏi: “Cậu còn muốn gọi bảo vệ đến sao?’’
“Không phải.’’ Trần Ô Hạ nghẹn ngào nói: “Cậu vừa mở miệng đã khiến tôi muốn khóc, con người cậu quá cay nghiệt và lạnh lùng.’’
Thiếu niên: "..."
Cô khóc trong tuyệt vọng, giống như một tên đào ngũ bị đẩy đến bước đường cùng đứng trên vách đá.
“Đừng khóc lớn như thế.’’ Người thiếu niên lại nhìn về phía toà nhà đổ nát.
Trần Ô Hạ quát cậu: “Tôi thích khóc lớn đấy, mắc mớ gì đến cậu? Tên của cậu là “Quản Thái Khoan*” sao?” Dù sao sang ngày mai cũng không ai biết ai, cô muốn thoải mái giải thoả nỗi u uất trong lòng, “Hu hu…’’ Cô khóc cực kỳ thoải mái.
(*Quan tâm quá nhiều.)
Thiếu niên: "..."