Trần Ô Hạ bật khóc, hai mắt và sống mũi nhăn lại một chỗ, thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang qua, nhưng cô không thèm để ý, khóc lóc đến sảng khoái.
Cáu kỉnh là chuyện tình cờ, nức nở là bình thản, cô lặng lẽ ít nói, nhưng lại chứa đựng năng lượng khổng lồ.
Trần Ô Hạ trong ký ức của Lý Thâm là người luôn toả sáng.
Lúc không làm được bài tập, cô sẽ toả sáng trong ảo não, lúc cô nhìn thấy phiếu báo điểm, cô sẽ toả sáng trong uể oải, sau khi tiến bộ trong học tập, cô càng chói mắt hơn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hộp thuốc mà Trần Ô Hạ hất văng kia bắn ra xa mười mấy mét. Hộp thuốc không đóng chặt, khi bị hất bay, mấy điếu thuốc còn lại bên trong cũng bay ra, bay tán loạn giống như nàng tiên nữ rắc hoa.
Hộp thuốc lá trống rỗng rơi xuống bên chân Trần Lập Châu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT