Thứ hai là ngày nghỉ của Trần Ô Hạ.
Theo lời dặn dò của Mã Lâm, cô ôm ruột chăn mùa đông ra ban công phơi nắng. Một ít sợi lông tơ bay lên từ trong ruột chăn, có thể nhìn thấy rõ dưới ánh mặt trời. Cô hắt hơi một cái, đưa ngón trỏ xoa xoa sống mũi. Khẽ liếc mắt nhìn xuống, thấy ban công nhà họ Lý không có ai, cô mới dám cúi đầu nhìn lại.
Ban công của hộ gia đình ở đối diện nhà họ Trần đã lắp cửa sổ bằng kính, cô không lo lắng việc mình nhìn xuống ban công nhà họ Lý nhiều năm như thế sẽ bị phát hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm đó nhà họ Lý vội vàng chuyển đi, không mang theo mấy chậu hoa. Trần Ô Hạ trơ mắt nhìn những chậu cây xanh tốt dần dần trở nên khô héo hoang tàn. Ba năm sau, chỗ đó lại được phủ xanh một lần nữa, tràn đầy sức sống.
Một chiếc áo màu đen treo trên sào phơi quần áo, cô biết nó là của ai. Lý Thâm thích những gam màu tối, mùa hè cũng không sợ nóng.
Anh mặc hợp tất cả kiểu đồ, bộ đồng phục cấp ba màu lam xám được mặc trên người anh cũng rất có phong cách.
Chỉ là…
Trần Ô Hạ nhớ rõ, trong một trận bão nổi lên vào ngày cuối tuần giữa mùa hè mấy năm trước, bên ngoài mát mẻ hơn rất nhiều so với trong phòng. Cô tắt quạt, bước ra ngoài ban công học thuộc tiếng Anh.
Có lẽ là do oi bức, cũng có thể còn có nguyên nhân khác, Lý Thâm để trần nửa người trên. Anh đang dựa vào lan can nói chuyện điện thoại, trọng tâm đặt lên chân trái, mũi chân phải nhẹ nhàng chống đỡ dưới lan can.
Cô liếc mắt nhìn thấy, giật mình vội vàng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn học thuộc lòng từ đơn. Nhưng lại không nhớ được bất cứ thứ gì, chỉ còn một hình bóng màu mật ong luẩn quẩn trong đầu. Hơn nữa, từ “man” không ngừng bật ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải Trần Ô Hạ chưa từng nhìn thấy nửa người trên trần truồng của con trai. Có lần đang trong giờ học thể dục, một ban nam vén áo lên lau mồ hôi, ánh nắng mặt trời lướt qua thân hình gầy gò của cậu ta, không để lại bất cứ ấn tượng gì.
Lý Thâm gầy, nhưng không hề gầy yếu mỏng manh. Vòng eo rõ ràng, rảnh lưng trần truồng cũng đủ sâu. Trong vòng mấy năm, phong thái người thiếu niên đã lột xác thành khí phách của người đàn ông.
Trần Ô Hạ rơi vào hồi ức, động tác phủi chăn càng ngày càng chậm.
“Ô Hạ.’’ Trần Lập Châu đi ra.
“Hả?’’ Cô giật mình quay đầu lại, nắm chặt ruột chăn.
“Được rồi, đừng vuốt nữa.’’ Trần Lập Châu nhìn vẻ mặt của cô: “Bữa trưa hôm nay sẽ cho em nếm thử tài nghệ của anh, cơm chiên xì dầu.’’
Cô ngạc nhiên: “Anh, anh học nấu ăn từ lúc nào vậy?’’
“Trong thời gian thực tập học được một vài chiêu từ bạn cùng phòng.’’ Trần Lập Châu đưa tay chắn nắng cho cô: “Sao trời lại nắng gay gắt thế này? Chiếu vào mặt em đỏ hết rồi.’’
“Đỏ sao?’’ Cô vỗ vỗ mặt mình, nhanh chóng xua tan đi hình ảnh tấm lưng trần trụi trong ký ức. Chỉ một cái liếc mắt của năm đó đã khiến cô nhớ rõ suốt mấy năm trời.
Trần Lập Châu đi vào bếp: “Hết xì dầu rồi, em xuống lầu mua thêm một chai, anh đánh trứng trước.’’
“Vâng.’’
Trần Ô Hạ xuống lầu, nhưng lại bắt gặp một hình bóng màu đen. Cô dừng bước, đứng ở độ cao nửa tầng nhìn xuống anh.
Những đường nét trên khuôn mặt Lý Thâm có phần góc cạnh đồng thời cũng càng thêm lạnh lùng hơn so với ba năm trước đây. Tay trái anh cầm một chai xì dầu, tay phải cầm một chùm chìa khoá, ngón trỏ và ngón cái không ngừng vân vê trong chùm chìa khoá. Anh chăm chú vân vê một lúc lâu, tìm đi tìm lại, cũng không thể tìm thấy chìa khoá mở cửa.
Trăm ngàn lời muốn nói nghẹn lại nơi lồng ngực. Trần Ô Hạ lấy đủ dũng khí, bước xuống bậc thang: “Lý…’’
Nhưng vừa mới mở miệng, cánh cửa trước mặt Lý Thâm đột nhiên mở ra.
Cách cánh cửa chống trộm dựng thẳng, Lý Húc Bân hỏi: “Lại không nhớ chìa khoá mở cửa?’’
“Vâng.’’ Lý Thâm nặng nề trả lời.
Trần Ô Hạ chạy chậm xuống dưới, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Lý Thâm.’’
Lý Thâm không nhìn cô, thuận tay muốn đóng cửa lại. Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy Lý Húc Bân nói: “Bà xã, anh mua xì dầu về rồi.’’ Thế là động tác đóng cửa lại của Lý Thâm lại trở thành mở cửa. Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt buốt lạnh.
Trần Ô Hạ không quan tâm được nhiều đến thế, vội vàng chạy đến trước mặt anh, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, cấp ba…’’
Anh đưa chai xì dầu trong tay cho cô.
Cô cầm lấy, lời xin lỗi dừng lại giữa không trung. Chẳng lẽ anh biết cô muốn xuống mua xì dầu? Cô muốn nói thêm mấy lời nữa.
Nhưng anh lại vô tình đóng cửa lại.
“……” Tất cả những lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Trần Ô Hạ hậm hực, mang theo chai xì dầu kia đi xuống tiệm tạp hoá dưới lầu.
Chủ tiệm tạp hoá cười hỏi: “Ô Hạ, muốn mua gì vậy?’’
Cô nói: “Xì dầu.’’
Chủ tiệm tạp hoá nhìn về phía chai xì dầu trong tay cô, đôi môi mấp máy mấy lần, kiềm chế không nói chuyện.
Cô vừa đi, chủ tiệm tạp hoá lại thì thầm: “Hôm nay làm sao vậy? Mấy người này mua nước tương về uống như nước sao?’’
----
Cùng một ngày, trong cùng cửa tiệm tạp hoá, ngày sản xuất của hai chai xì dầu giống nhau.
Trần Ô Hạ đặt hai chai xì dầu lại với nhau để so sánh, sau đó lại lên mạng tìm hiểu dụng ý khi con trai tặng xì dầu, dĩ nhiên không có câu trả lời.
Cô hiểu Lý Thâm, hiểu rõ sở thích của anh, hiểu rõ khẩu vị của anh. Nhưng cô lại không thể nào hiểu được hành động của anh. Lúc còn ở trường cấp ba đã như thế, bây giờ cũng thế.
Đến bữa trưa, Trần Ô Hạ múc một thìa cơm chiên xì dầu, ngập ngừng hỏi: “Anh….’’ Một chữ kéo dài.
Trần Lập Châu nhướn mày: “Có gì thì cứ nói.’’
“Bình thường, chai xì dầu có ẩn dụ gì không?’’
“Xì dầu?’’ Anh ấy cho là cô đang nói đến cơm chiên: “Không có gì cả, anh chỉ biết cái này thôi.’’
“Ồ.’’
“Không ngon sao?’’ Anh ấy lại ăn một miếng, mùi vị không tệ mà.
“Một bạn học của em được một bạn nam tặng xì dầu. Anh, anh nói xem cậu bạn kia có ý gì?’’ Trần Ô Hạ cúi đầu che dấu sự chột dạ của mình.
“Tặng xì dầu?’’ Trần Lập Châu học: “Quan hệ của bạn em và cậu nhóc kia có tốt không?’’
“Không tốt.’’ Dùng bốn từ trở mặt thành thù để hình dung cũng không đủ.
“Vậy thì có hai khả năng.’’ Trần Lập Châu tỏ vẻ có lý nói: “Thứ nhất, ám chỉ làn da của cô gái kia đen như xì dầu. Thứ hai, ám chỉ cô gái kia chẳng qua cũng chỉ là một vai diễn giống như thêm xì dầu mà thôi.’’ Dù sao cũng không có gì tốt đẹp là được rồi.
“Vâng.’’ Trần Ô Hạ thiếu chút nữa đã vùi đầu vào trong bát cơm.
Thứ nhất, cô đã lấy chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch và đi làm thêm trong một công ty du lịch vào cuối tuần. Hai tháng trước cô dẫn đoàn đến bãi biển, phơi nắng nhiều, đen đi một tông. Thứ hai, cô chỉ là một người bạn học cấp ba bình thường, không có gì đáng để Lý Thâm nhớ thương cả.
Tổng hợp hai điều này lại với nhau, đối với Lý Thâm mà nói, cô chỉ là một người qua đường đen như xì dầu và như thêm xì dầu mà thôi.
“Bạn của em nên bỏ cuộc đi thôi.’’ Trần Lập Châu chia trứng rán trong nồi ra, mỗi người một nửa bỏ vào trong bát cô.
“Vâng.’’ Lời xin lỗi là những câu chữ vô dụng nhất, cô đã làm sai, nên bỏ cuộc.
Trần Lập Châu còn nói: “Mặc kệ tặng xì dầu có dụng ý gì đi chăng nữa, cậu nhóc này nhất định có vấn đề.’’
“…..”
“Nếu em cũng quen biết thì nhớ phải giữ khoảng cách với cậu ta.’’
“……”
----
Ngô Đình Bối gọi đến cắt ngang giấc ngủ trưa của Trần Ô Hạ.
Trần Ô Hạ bắt máy: “A lô?’’
“Hạ Hạ!’’ Tiếng cười giòn giã của Ngô Đình Bối vang lên trong điện thoại. Lần đầu tiên gặp Trần Ô Hạ, cô cảm thấy chữ “Ô” trong cái tên của cô mang theo điềm xấu, vì thế không gọi “Ô Hạ” mà thân mật gọi “Hạ Hạ’’.
Trần Ô Hạ đến thế giới này vào một đêm mùa hè đen nhánh, cha cô ít đọc sách, khó khăn lắm với có thể nghĩ ra từ “Ô” thay thế chữ “Hắc”. Cô thích cái tên của mình, những gì cha mẹ cho cô đều thích cả.
Ngô Đình Bối không có gánh nặng kinh tế, hận không thể mỗi ngày đi ra ngoài chơi: “Đi dạo phố với tớ đi, khó khăn lắm với đợi được đến ngày nghỉ của cậu.’’
Trần Ô Hạ nhìn đồng hồ một cái: “Được.’’
Trần Lập Châu đang kết nối với TV chơi game, trên màn hình đủ mọi màu sắc, chiến hỏa bay tán loạn.
Trần Ô Hạ cảm thấy hoa hết cả mắt, không biết anh ấy phân biệt địch ta bằng cách nào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Lập Châu cũng không quay đầu lại hỏi: “Dậy rồi sao? Muốn chơi không?’’
“Không.’’ Cô đi vào phòng bếp rót nước.
“Anh dạy em.’’
“Không học nổi.’’ Cô về phòng cầm ba lô nhỏ: “Anh, em đi dạo phố với bạn.’’
Trần Lập Châu thuận miệng hỏi: “Nam hay nữ vậy?’’
“Nữ.’’
“Em gái anh xinh đẹp như vậy mà các bạn nam trong lớp em không tỏ vẻ gì sao?’’
Trần Ô Hạ không trả lời. Nếu cô nói với anh ấy là có, có lẽ anh ấy sẽ tuyên bố tuyên chiến với người bạn nam kia mất. “Anh, em đi đây.’’
Trần Lập Châu liếc nhìn cô một cái: “Đánh xong ván này anh cũng đi ra ngoài.’’
“Em không đợi anh đâu.’’ Cô đóng cửa.
Đi qua nhà họ Lý, Trần Ô Hạ giẫm lên bậc thang, hai bước nhìn lại một lần. Chẳng mấy khi có cơ hội nói lời xin lỗi với Lý Thâm, thế mà trên mặt anh chỉ toàn viết hai chữ “từ chối”. Lúc học cấp ba, mỗi khi đi qua cánh cửa này, trong lòng cô tràn ngập cảm giác ấm áp, còn bây giờ lại như đưa đám.
Nhớ đến màu sắc xì dầu, cô mở cây dù ra.
Chủ tiệm tạp hoá chào hỏi nói: “Ô Hạ, đi ra ngoài à.’’
“Vâng.’’ Cô trả lời, đi về phía trạm xe bus.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa lớn “kèn kẹt” mở ra, Lý Thâm đi ra ngoài.
Chủ tiệm tạp hoá chào hỏi nói: “Thâm tử, đi ra ngoài à.’’
“Vâng.’’ Hướng của Lý Thâm, cũng là con đường đi đến trạm xe bus kia.
Cô gái phía trước chậm rãi bước đi, chàng thanh niên phía sau cũng không đi nhanh.
Chủ tiệm tạp hoá lau mồ hôi: “Mùa hè này, thật khiến người ta khó hiểu.’’
----
Khoảng cách xe bus đến trạm chỉ còn mấy phút, Ô Hạ đang ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế, quay đầu nhìn lại thì bắt gặp Lý Thâm đang đi đến.
Buổi trưa còn mới nghĩ bọn họ đã được định trước là hai người xa lạ. Hai người cùng nợ nhau, cùng giảng hoà lẫn nhau. Nhưng nhìn thấy anh, trái tim cô lại không thể kiềm chế được.
Lý Thâm hơi cúi đầu, một tay đút vào túi, một tay bấm chữ. Có lẽ anh không nhìn thấy cô, sự chú ý của anh đặt trên điện thoại di động, anh đi tới trước mặt cô.
Trần Ô Hạ không hề kiêng dè chăm chú nhìn anh. Anh cao gầy, hai chân vừa dài vừa thẳng, bả vai rộng hơn rất nhiều so với ba năm trước, nhưng vòng eo vẫn hẹp. Cô cảm thấy, một Lý Thâm với cảm giác đẹp đẽ và quyết đoán phân bì cao thấp với nhau đã đạt đến sự cân bằng cực hạn.
Cô cúi đầu, nắm chặt điện thoại di động, cố gắng cổ vũ chính mình đi đến nói xin lỗi một lần nữa… Nhưng nghĩ đến ánh mắt không hề mang theo chút ấm áp của anh… Cô lại do dự.
Trong lúc do dự, một chiếc xe bus đến bến, mấy người hành khách vội vàng chạy ngang qua trước mắt cô.
Lý Thâm cũng muốn đi.
“Lý Thâm…’’ Trần Ô Hạ đuổi theo
Anh cũng không quay đầu lại, xếp hàng lên xe.
Cô cũng lên.
Khoang xe chật ních người, Lý Thâm đứng ở giữa. Trần Ô Hạ chen lấn đi vào khiến những hành khách khác tỏ ra bất mãn: “Người đẹp à, ở đây không có chỗ nữa đâu.’’
Cô thấy anh đứng trước cửa sổ xe, lại cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Bước chân cô dừng lại, giơ tay cầm tay vịn, nhất thời cảm thấy hơi sợ hãi, một lát sau cô mới nhớ ra, địa điểm đã hẹn với Ngô Đình Bối nằm ở hướng ngược lại với tuyến xe bus này.
Lý trí quay trở về, Trần Ô Hạ thở dài cảm thán vì hành động lỗ mãng của mình. Anh là một cây thông xanh vút lên trời cao, cô chỉ là một phàm phu tục tử ngu dốt không dám trèo cao. Cô chỉ nghĩ, cho dù hai người không thể làm bạn được nữa thì cũng đừng như kẻ thù không đội trời chung với nhau.
Nhưng thực sự đó là ảo tưởng. Cô và Lý Thâm không thể quay trở lại mùa hè ba năm trước được nữa rồi.
Trần Ô Hạ mở Wechat nói với Ngô Đình Bối cô bắt nhầm bus rồi.
Ngô Đình Bối trả lời: “Hay là đến trung tâm thương mại đi, tớ đi hai trạm tàu điện ngầm nữa thì có thể gặp cậu được rồi.”
Cũng vừa khéo, Trần Ô Hạ không phải đổi chuyến nữa rồi.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn thô ráp bỗng nhiên nhẹ lướt qua eo cô.
Trần Ô Hạ tránh thoát.
Bàn tay kia lại đuổi theo đến đây.
Cô đã từng luyện tập kỹ năng phòng thân lúc còn học đại học, xoay eo một cách điêu luyện rồi hung hăng hất cánh tay kia ra.
Bàn tay kia rút lại.
Có hai gã đàn ông đang áp sát vào người cô. Khuôn mặt của người đàn ông trung niên phía sau béo mập giống hệt như hình thang, khóe miệng mím chặt, vô cùng nghiêm túc. Đứng bên cạnh gã là một tên tiểu tử tóc vàng với vẻ ngoài cực kỳ hung dữ.
Trần Ô Hạ muốn tránh xa hai người này, nhích từng bước từng bước về phía bên phải.
Chẳng bao lâu sau, người kia lại không đàng hoàng.
Ngay khi Trần Ô Hạ đang muốn tóm lấy thì một giây tiếp theo, cách tay kia rời đi, kèm theo đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chỉ thấy người đang siết chặt cổ tay gã đàn ông trung niên kia chính là Lý Thâm- người chẳng biết đã đến đây từ lúc nào. Vẻ mặt anh lạnh giá, sức lực nơi cánh tay mạnh đến mức nổi đầy gân xanh, ánh mắt yên lặng càng thêm sâu thẳm.
Trần Ô Hạ ngây ngẩn cả người.
Gã đàn ông trung niên tóc đã bạc trắng hơn nửa, hai má béo phì run run kêu lên: “A a a!”
Đúng lúc này, đèn đỏ bật sáng, tài xế dừng xe lại, quay đầu quát mắng: “Có chuyện gì vậy?’’
Gã đàn ông trung niên yếu thế, ngũ quan vặn vẹo: “Đánh người!’’
Hành khách xung quanh không ngừng bàn tán, lái xe tra hỏi, gã đàn ông trung niên thở hổn hển chửi mắng, điều hoà không khí trong khoang xe cũng không thể dập tắt được sự tức giận của hành khách, càng lúc càng có nhiều ánh mắt rơi trên người Lý Thâm.
Lý Thâm không nói một lời, buông gã đàn ông kia ra, hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã.
Gã đàn ông trung niên xoa xoa cánh tay, trừng mắt nhìn Lý Thâm một cái.
Trần Ô Hạ giấu nửa người sau lưng Lý Thâm, có anh ở đây, sự can đảm của cô cũng tăng lên mười phần, lớn tiếng nói: “Tay ông đặt ở đâu hả?’’
Một nữ hành khách bước ra, chỉ vào mũi gã đàn ông trung niên hỏi: “Có phải vừa rồi tay của ông không đàng hoàng không?’’ Nói xong, cô ấy chống nạnh.
Gã đàn ông đẩy đẩy mắt kính: “Trên xe đông người chen lấn như thế, chạm vào nhau là chuyện rất bình thường.
Nữ hành khách không nghe gã giải thích, đi lên cho gã một bạt tai, rồi lại đạp một cước, động tác gọn gàng dứt khoát: “Đồ biến thái!’’
Gã đàn ông trung niên giơ nắm đấm lên, nhìn thấy vẻ mặt đã hiểu rõ ràng mọi chuyện của các hành khách xung quanh, gã giơ chiếc cặp công văn lên, che nửa mặt và trốn vào cửa sau xe.
Những tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên: “Đồ biến thái, đê tiện.’’
Lúc này, Trần Ô Hạ mới giương mắt nhìn về phía Lý Thâm: “Lý Thâm, cảm ơn cậu.’’
Nhưng anh không nhìn cô, không để ý đến cô, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô thậm chí còn không kịp bày ra vẻ mặt tươi cười với anh, dũng khí lập tức tan biến.
Đèn xanh bật sáng, tài xế khởi động xe, nói: “Có muốn báo cảnh sát không?’’
“Có chứ.’’ Nữ hành khách trả lời.
Những hành khách khác vỗ tay.
Tài xế: “Các vị hành khách, xe sẽ chuyển hướng đến đồn công an, có thể sẽ chậm trễ một chút, mong các vị thông cảm.’’
Nghe được sẽ báo cảnh sát chuyện này, gã đàn ông trung niên tức giận, hùng hổ lao đến muốn đánh nhau với nữ hành khách, một người đàn ông bước ra chặn đường gã lại.
Trong lúc hỗn loạn, Trần Ô Hạ bị mất tay cầm trên đầu, phải túm lấy ống tay áo của vị khách bên cạnh.
Tay áo màu đen.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lý Thâm.
Anh rút ống tay áo của mình ra khỏi tay cô.
Điều hiếm thấy là cuối cùng anh cũng chịu nhìn cô một cái, không cảm xúc, phẳng lặng như mặt hồ.
Trong trí nhớ của cô, người thiếu niên với ánh mắt tràn ngập căm hận kia đã trở nên xa vời. Hận cũng là một dạng bày tỏ cảm xúc mãnh liệt, nhưng ngay cả hận cũng không có thì chẳng khác nào một người xa lạ.