Thành Vân Tiêu là một thành cô lập, tựa núi giáp nước, không giống những thành trì của các tông môn miền Bắc với địa thế thông suốt, giao thông thuận tiện. May mắn thay, dọc đường là cổ thụ chọc trời, hoa dại nở rộ, phong cảnh vô cùng hữu tình.
Đào Hiển im lặng suốt quãng đường, Lâm Độ thì nằm ườn trên boong linh chu để bổ sung giấc ngủ bằng phương pháp thẩm thấu tri thức, Hạ Thiên Vô từ trước đã ít lời, còn Mặc Lân sợ gió, vẫn ngồi nghiêm chỉnh trong khoang thuyền, đối diện với Đào Hiển.
Giờ đây, cả sáu người trên thuyền đều im lặng.
Từ Uyên và Phong Nghi ngồi phía trước và phía sau, trông như cặp cha mẹ bận tâm, nhìn người lấy sách che mặt nhưng lại không che thân, không khỏi nhíu mày, muốn tìm tấm chăn đắp lên, lại nghĩ nàng có linh căn băng, hẳn là sẽ không nhiễm phong hàn.
Khi gần đến nơi, Hạ Thiên Vô vừa định gọi người, Lâm Độ đã ngồi dậy, tiện tay gỡ quyển kinh rơi xuống khỏi mặt, quay đầu nhìn sơn môn của Phi Tinh phái. Giữa ban ngày, trên những đỉnh núi xanh bao phủ mây mù là vô số pháp khí phi hành để lại dấu vết linh lực.
Cả nhóm hạ xuống dưới sơn môn, đệ tử trông coi còn chưa kịp mở lời thì đã thấy một người trong nhóm buột miệng nói: “Đông người quá.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT