Trong một phòng ở Vô Nguyệt Sơn Trang, về việc mưu vị, tả hộ pháp đã bắt đầu xoa tay mong đợi.
Tả hộ pháp Vũ Đinh hừng hực nói với võ lâm minh chủ đứng bên cửa sổ: “Minh chủ, khi sự việc thành công, nhất định sẽ dâng đầu của người kia cho ngài.”
Võ lâm minh chủ đang nhìn về phía cung điện qua màn đêm, ánh đêm làm đôi mắt của hắn trở nên mơ hồ bí ẩn, thân hình không nhúc nhích, chỉ nghe hắn nhẹ nhàng nói: “Rất tốt.”
Hữu hộ pháp Liễu Vô Bồi, tính cách thận trọng hơn Vũ Đinh, cho rằng Vũ Đinh nói quá kích động.
“Vũ đệ đừng nóng vội, đợi đến khi sự việc thành công rồi hãy quyết định xử lý người đó như thế nào, lúc đó cũng không muộn.”
Vũ Đinh là mê đệ của võ lâm minh chủ, cái nhìn của hắn ta không thua kém Hứa Tiếu.
“Minh chủ đã đồng ý rồi, sao ngươi lại giống như Ngô chưởng môn, lại thương tiếc vị đương kim kia?” Vũ Đinh nghi ngờ nhìn Liễu Vô Bồi từ trên xuống dưới.
Liễu Vô Bồi vội vàng nhìn sang minh chủ, thấy minh chủ không tức giận, mới trừng mắt với Vũ Đinh: “Ta chỉ nhìn việc luận chuyện, không giống như ngươi dễ xúc động.”
Vũ Đinh xắn tay áo lên: “Không phục thì chúng ta ra ngoài đánh một trận!”
Liễu Vô Bồi cười nhạt: “Đi thôi.” Nói như thể hắn ta sợ vậy.
Một tiếng cửa kêu “két”, bên ngoài sân hai người đánh nhau ầm ĩ, trong phòng lại trở về yên tĩnh.
Một hắc y nhân lặng lẽ xuất hiện từ cửa sổ, quỳ xuống dâng lên một tờ giấy lụa có viết chữ.
Võ lâm minh chủ nhận lấy, mở tờ giấy lụa ra liếc nhìn một cái, ngay lập tức đốt nó dưới ngọn nến hóa thành tro tàn, ánh sáng của ngọn nến làm đôi mắt lạnh lùng của hắn lúc sáng lúc tối tối.
Hắc y nhân vừa quỳ trên đất không biết từ lúc nào đã biến mất.
Cửa phòng lại được mở ra, bóng dáng đen dài đứng thẳng tắp, bóng đêm và bộ đồ màu đen không thể che giấu khí chất phi phàm tỏa ra từ hắn.
“Minh chủ, ngài sắp về sao?” Vũ Đinh đang đấu với Liễu Vô Bồi, đánh rất quyết liệt.
Liễu Vô Bồi nhân cơ hội bay đến phía sau hắn ta, Vũ Đinh tuy bị phân tâm nhưng không phải dạng vừa, liền lộn người nhảy lên tránh đi.
“Ừm, các ngươi đánh xong thì nghỉ sớm đi.” Võ lâm minh chủ vừa nói vừa đi tiếp.
“Vâng, minh chủ.”
Khi bóng dáng võ lâm minh chủ biến mất ở cửa, Vũ Đinh cảm thấy kỳ lạ: “Từ trước đến giờ, minh chủ làm xong việc thì thường ở lại lâu, giờ lại nhanh chóng rời khỏi sơn trang.”
“Có thể minh chủ có việc quan trọng.” Liễu Vô Bồi không để tâm, người mạnh mẽ như minh chủ chắc chắn có thân phận khác.
Vũ Đinh nghe vậy, nghĩ đến việc mưu vị sắp tới, không khỏi cảm thấy phấn khích.
“Liễu ca, nếu minh chủ thật sự lên ngôi, ngươi nói chúng ta là đại công thần, minh chủ sẽ cho chúng ta làm quan mấy phẩm?” Vũ Đinh đã bắt đầu mơ mộng.
Liễu Vô Bồi liếc hắn ta một cái, như dội một chậu nước lạnh: “Chuyện không có khả năng, đừng mơ mộng.”
Vũ Đinh: “…”
“Khó trách ngươi khó cưới được thê tử, không hiểu phong tình.” Vũ Đinh là nam nhân cũng không chịu nổi.
Liễu Vô Bồi cười lạnh: “Ngươi hiểu phong tình, sao cũng chưa cưới được thê tử?”
Vũ Đinh không đánh lại hắn ta, nói cũng không lại, liền hừ một tiếng, thu kiếm rời đi.
Tối hôm đó, Sơ Tửu Tửu đang ngủ rất say, màn trướng bị vén lên, bóng dáng của nam nhân cao lớn xuất hiện, hắn kéo chăn lên ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, kéo nàng vào lòng.
Sơ Tửu Tửu mơ màng trở mình, tay nhỏ đặt lên eo hắn, mặt chôn vào n.g.ự.c hắn, rầm rì cọ cọ vài cái, nghe nhịp tim vững vàng của hắn, ngủ rất yên bình.
Tâm Hàn Sở đã sớm mềm thành vũng nước, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc nàng, trái tim đầy vết thương của hắn bị sự ấm áp của khoảnh khắc này làm tan chảy, nàng đang vô thức chữa lành cho hắn.
Nhưng vẫn không thể chống lại sự nghịch ngợm của hắn, Sơ Tửu Tửu không đếm nổi bao nhiêu lần tỉnh dậy vào giữa trưa, không phải nàng thích ngủ nướng, mà là giữa đêm nàng tỉnh dậy, sau khi trời sáng mới có thể ngủ lại.
Hôm nay cũng vậy, mặt trời treo trên đỉnh đầu, Sơ Tửu Tửu mới từ trên giường tỉnh dậy, rửa mặt xong thì ngồi trên ghế xoa lưng, Hàn Sở với dáng vẻ ngọc thụ lâm phong bước vào Hoa Khê điện.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”
Hàn Sở tiến lại gần, cúi xuống hôn lên môi nàng, sau đó ngồi xuống.
Sơ Tửu Tửu trừng mắt nhìn hắn, bên cạnh có nhiều người đứng đó, hắn lại không thấy xấu hổ chút nào.