Đầu đông sắp qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, Sơ Tửu Tửu ngồi trên giường trong điện, phải khoác thêm áo choàng.

Nàng không còn giận Hàn Sở nữa, tức giận qua rồi thì thôi, mà… hắn… Nàng càng tức giận hắn càng phát điên, những lời nói… thật sự không thể nghe nổi.

Hàn Sở và Sở Chi là cùng một người, sau những rắc rối nhỏ, cuộc sống lại trở về yên bình như trước.

Sơ Tửu Tửu ban ngày tỉnh dậy sẽ đi ra ngoài đi dạo, tắm nắng, thỉnh thoảng vào bếp làm một số món ăn.

Hàn Sở vẫn khiến nàng không chịu nổi, nhưng nàng dần dần đã quen.

Khoảng mười ngày nửa tháng trôi qua, Hàn Sở thỉnh thoảng không đến Hoa Khê điện vào ban đêm, theo những gì nàng biết thì hắn cũng không có ở Dưỡng Tâm điện, vì có một đêm nào đó bị đánh thức, Hàn Sở mặc đồ đen, có lẽ lại vừa từ bên ngoài cung điện trở về.

Sơ Tửu Tửu không biết hắn đi đâu, trong nguyên tác cũng không đề cập nhiều đến đại phản diện, chỉ nói rằng hắn là người có võ công rất cao, cũng là người cực kỳ điên cuồng.

Nàng đoán hắn có việc phải làm bên ngoài, nên mới phải đi đi về về vào ban đêm.

Ngoại ô kinh thành, tại Vô Nguyệt Sơn Trang.

Đêm khuya, hai bên đại sảnh ngồi đầy các chưởng môn của các môn phái lớn, trong đó có Hứa Tiếu, đang thảo luận về cách mưu vị, hắc y nhân ngồi ở vị chủ vị thỉnh thoảng phát biểu, mỗi câu nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.

Điều này khiến Hứa Tiếu càng thêm kính phục, vốn đã có cái nhìn tích cực về võ lâm minh chủ, ông ta càng cho rằng long ỷ nên để cho võ lâm minh chủ đến ngồi.

Bởi vì đã có ấn tượng ban đầu, nên dù hiện tại Hoàng thượng làm tốt đến đâu, ông ta vẫn cảm thấy long ỷ nên thuộc về võ lâm minh chủ.

“… Minh chủ nghĩ sao?” Chưởng môn phái Phong Quyền bổ sung chi tiết cho sách lược mưu vị.

“Ừm, Từ chưởng môn nói rất đúng, còn ai có ý kiến gì không?” Giọng nói của võ lâm minh chủ luôn khó phân biệt, từ khi xuất hiện đến nay đều mặc đồ đen, mọi người đã quen với điều đó.

Các chưởng môn ngồi hai bên đại sảnh đều nhìn sang nhau.

“Hồi minh chủ, hiện tại chưa nghĩ ra.”

Giọng nói điềm tĩnh của võ lâm minh chủ vang lên trong đại sảnh: “Sách lược tạm thời định như vậy, các chưởng môn có gì muốn bổ sung thì hãy bàn với ta.”

Chưởng môn phái Lưu Kiếm, Hà chưởng môn: “Minh chủ yên tâm, chuyện này nhất định sẽ thành, mặc dù vị đương kim kia rất được dân tâm, nhưng ngài cũng không kém hơn người đó.”

Chưởng môn phái Lôi Kiếm, Ngô chưởng môn tiếng lòng một chút, rồi nói: “Vị hiện tại ta thấy khả năng xử sự không tồi.” Người ấy nhân từ nơi cần nhân từ, không nhân từ với những người không đáng, không sợ chết, không ức h.i.ế.p kẻ yếu, yêu thương dân chúng, không để dân chúng đói khổ, người như vậy làm hoàng đế ai mà không phục.

Trong đại sảnh, những người không phục đều đồng loạt trừng mắt nhìn ông ta: Bảo ông mưu vị! Chứ không phải để ông tôn sùng!

Ngô chưởng môn: “…” Không nói là được chứ gì.

Hà chưởng môn không phục nhất, minh chủ của bọn họ còn trẻ mà đã đạt được thành tựu rực rỡ như vậy, không có điểm nào kém hơn vị đương kim kia.

“Minh chủ, nếu ngài ngồi vào vị trí đó, nhất định sẽ vượt qua vị đương kim kia.” Hà chưởng môn kiêu ngạo liếc nhìn Ngô chưởng môn.

Ngô chưởng môn vốn định dừng lại, nhưng bị lời nói và ánh mắt của Hà chưởng môn chọc tức, cũng không phục mà bắt đầu lấy khí thế cãi vã.

“Minh chủ đương nhiên là nhân tài kiệt xuất trác tuyệt, nhưng vị đương kim kia đã lập được công tích hiển hách cho muôn dân thiên hạ, sao có thể kém?” Ngô chưởng môn cảm thấy bọn họ đang mưu vị, ông ta không có ý kiến, nhưng vị đương kim thật sự có bản lĩnh, không quan tâm các chưởng môn khác nghĩ sao, ông ta là người tâm phục khẩu phục.

Hà chưởng môn hừ lạnh: “Thế thì sao? Người đã đạp lên bao nhiêu thi cốt để chiếm lấy long ỷ? Ngươi và ta còn không biết sao?”

Ngô chưởng môn lạnh lùng đáp: “Những người đó với vị đương kim kia mà nói, ai không đáng bị giết? Khi ngươi còn nhỏ bị ức hiếp, thân nhân bị g.i.ế.c ngay trước mặt, ngươi có thể nhẫn nhịn sao?” Với tính cách của Hà chưởng môn, đã sớm c.h.é.m cả nhà đối phương rồi.

Hà chưởng môn có chút cạn lời: “Ta không quan tâm, minh chủ chính là người phù hợp hơn vị đương kim kia, chắc chắn sẽ làm tốt hơn vị kia.”

Ngô chưởng môn hừ lạnh một tiếng, không phản bác cũng không đồng tình.

Võ lâm minh chủ im lặng nhìn bọn họ cãi nhau, không ngăn cản cũng không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, dường như đã quen với điều này.

Hứa Tiếu mặt đầy mơ hồ, thỉnh thoảng nhìn Ngô chưởng môn, thỉnh thoảng nhìn Hà chưởng môn, khiến ông ta cảm thấy bối rối, chúng ta… không phải cùng một thuyền sao?

Các chưởng môn của môn phái khác đều có vẻ không có gì lạ, xem ra bọn họ không phải lần đầu xảy ra tranh cãi tương tự.

“Thôi nào, các ông đừng vừa gặp mặt đã cãi nhau.” Chưởng môn phái Mị cốc là Hoắc chưởng môn khá đau đầu, hai người này vừa gặp mặt là lại cãi nhau.

Hà chưởng môn cho rằng minh chủ không làm Hoàng thượng thì thật là lãng phí nhân tài! Còn Ngô chưởng môn thì đứng về lý chứ không đứng về người, ông ta kính trọng minh chủ, nhưng cũng rất ngưỡng mộ đương kim thánh thượng.

Hai người nhìn nhau, cùng nhau hừ lạnh rồi quay đầu.

“Đều là người một nhà, chớ đối chọi gay gắt thế.”

Mỗi bước mỗi xa

Các chưởng môn khác cũng bắt đầu hòa giải, kịp thời kéo lại bầu không khí.

Khoảng nửa canh giờ sau.

“Đêm đã khuya, các chưởng môn, Hứa huynh hãy nghỉ sớm.” Võ lâm minh chủ trầm giọng bảo bọn họ giải tán.

“Vâng, minh chủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play