Tôi im lặng một lúc, rồi lên tiếng: "Buổi họp mặt cấp ba do trường tổ chức tháng sau, cậu có đi không?"

"Chi Chi, em không ghét tôi sao?" Tống Ngọc hỏi một cách thận trọng.

"Cậu rất mong tôi ghét bỏ cậu?"

"Không có."

Tôi nảy ra ý muốn trêu chọc, cười cười tiến lại gần hơn một chút: "Vậy là mong tôi thích cậu rồi."

"Chi Chi..." Tống Ngọc siết chặt quân cờ trong tay, khàn giọng gọi tên tôi.

Tôi cũng cảm thấy mình đã bắt nạt người ta quá đáng, chủ động lùi lại một bước: "Thôi được rồi, tối nay ngủ sớm một chút, uống ít thuốc ngủ thôi, nếu được thì đừng uống nữa, tôi về đây."

"Ừ." Vẻ thất vọng trong mắt thiếu niên không hề che giấu, giống hệt như một chú cún bị chủ nhân bỏ rơi giữa cơn mưa bão.

Tôi không kìm được đưa tay lên, Tống Ngọc ngoan ngoãn cúi đầu xuống, để tôi có thể xoa mái đầu mềm mại của cậu ấy:

"Ngoan ngoãn như thế này, có phải tôi bảo cậu làm gì cậu cũng không từ chối đúng không?"

"Đúng."

Tôi chỉ nói đùa thôi, không ngờ Tống Ngọc lại trả lời thẳng thừng như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Thiếu niên trước mặt cong môi, giọng nói rụt rè mà nghiêm túc, xen lẫn chút cố chấp: "Tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì vì Chi Chi."

Gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, nhịp tim tôi lại một lần nữa loạn nhịp.

Tôi nghe chính mình nói: "Nếu vậy, Tống Ngọc, tôi ra lệnh cho cậu, hãy sống thật tốt."

5

Thời gian không phải lên lớp trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã hết một tháng.

Tôi xin Triệu Tinh Vũ kha khá thông tin về Tống Ngọc.

Tống Ngọc thậm chí còn hiểu tôi hơn cả bản thân tôi, nhưng tôi lại chẳng biết gì về cậu ấy.

Sự chênh lệch thông tin này đã khơi dậy lòng hiếu thắng trong tôi.

Mỗi lần đến câu lạc bộ cờ vây, Tống Ngọc lặng lẽ chơi cờ, còn tôi ngồi bên cạnh như một fan hâm mộ mới gia nhập, từ từ tìm hiểu thông tin.

12 tuổi bất ngờ nổi tiếng, 17 tuổi giành chức vô địch thế giới, quen cầm quân đen, dù tình thế có ra sao, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng, không biểu lộ cảm xúc gì, sau khi thi đấu xong sẽ luôn lặng lẽ đợi đối phương đứng dậy trước.

Sau trận đấu, sẽ từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn và câu hỏi không liên quan đến cờ vây.

Mỗi năm đều quyên góp một nửa số tiền thưởng cho trường tiểu học Hope, còn âm thầm thành lập một tổ chức chống bạo lực gia đình cho trẻ vị thành niên...

Học mệt rồi, tôi sẽ ngẩng lên len lén nhìn Tống Ngọc một lúc, để dưỡng mắt.

Cho đến một lần mải mê nhìn đến mức Tống Ngọc đột nhiên quay đầu lại, tôi không kịp né tránh, đ.â.m sầm vào đôi mắt đen láy, tĩnh lặng như nước hồ.

Như ném một hòn đá nhỏ xuống giếng lặng, gợn lên từng vòng sóng.

Tống Ngọc buông quân cờ trong tay, xoay người đối diện với tôi, rất ân cần đề nghị: "Chi Chi, em xem trước đi, xem xong tôi lại tiếp tục."

Tôi được voi đòi tiên, mắt sáng rực nhìn vào bụng cậu ấy: "Sờ cơ bụng được không?"

"Được." Tống Ngọc cố tình ngắt một chữ thành mấy âm tiết, trả lời lắp bắp.

Tôi bĩu môi: "Tống Ngọc, cậu không biết từ chối người khác sao?"

"Vậy không sờ nữa?"

"Sao lại không sờ được, cậu đã đồng ý rồi." Tôi xoa xoa qua lớp áo vài cái, thỏa mãn nói, "Được rồi, cậu tiếp tục chơi cờ đi."

Tai Tống Ngọc đỏ bừng, vội vàng đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh."

...

Ngoài những thông tin cơ bản, Triệu Tinh Vũ còn gửi cho tôi một đống tin đồn mới nhất.

Trên mạng đồn rằng, cô gái gọi điện bảo Tống Ngọc hủy họp báo đột xuất là bạn gái của cậu ấy, học cùng trường cấp ba với cậu ấy.

Thậm chí có người tự xưng là bạn cùng lớp của Tống Ngọc lên tiếng nói, bạn gái tin đồn là hoa khôi Tô Hàm.

Tôi tình cờ đọc được, liền tiện miệng đính chính một câu: "Cô gái gọi điện là Trần Chi Chi, không phải bạn gái của Tống Ngọc."

Đối phương lập tức trả lời: "Học tỷ Trần Chi Chi đó hả? Nhìn mặt là biết ngay là trà xanh rồi, không cùng đẳng cấp với Tống thần."

"Tô Hàm thì thôi vậy, ít ra còn có liên quan, có chút đáng tin. Trần Chi Chi là học tỷ của Tô thần, còn là dân xã hội đen, trang điểm đậm, tính tình nóng nảy, chẳng ra dáng học sinh gì cả, chắc hai người họ còn chưa nói chuyện với nhau bao giờ chứ."

Hóa ra tin đồn là được hình thành như thế này.

Anan

Ban đầu tôi chỉ định xem bình luận thôi, giờ thì tôi trực tiếp cầm bàn phím lên, mười ngón tay bay lượn.

Tuy nhiên họ nói tôi nóng tính, vậy tôi sẽ cho họ biết, tin đồn không phải là giả.

Sau một hồi phản pháo, đối phương bị tôi chửi đến mức hoài nghi nhân sinh, vừa khóc vừa xóa tài khoản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play