1
Tin tức về việc thần đồng cờ vây Tống Ngọc chiến thắng bảy ván liên tiếp, phá vỡ huyền thoại bất bại của bậc tiền bối đã gây ra phản ứng nhiệt liệt trong nước.
Chiếc áo khoác gió dài màu đen đặc trưng, vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành cùng khí chất lãnh đạm, đã khiến cậu ấy trở thành hiện tượng trên các trang web video, thu hút một lượng lớn fan nữ.
Sau khi về nước, trong một buổi phỏng vấn trực tiếp, một phóng viên trẻ tuổi đã trêu chọc: "Tống thần, gần đây có rất nhiều fan nữ mới rất quan tâm đến tình trạng mối quan hệ của anh, anh có muốn chia sẻ một chút không ạ?"
Một nhân viên bên cạnh kéo tay phóng viên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô không tìm hiểu trước à? Đừng hỏi nữa, người này không bao giờ trả lời những câu hỏi không liên quan đến cờ vây, đặc biệt là ghét những chuyện tầm phào."
Phóng viên trẻ tuổi rõ ràng trở nên căng thẳng.
Nhưng không ngờ, Tống Ngọc lại chủ động cầm lấy mic, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ống kính, như xuyên qua nó để nhìn vào một người cụ thể nào đó, đầu ngón tay siết chặt khẽ run rẩy, như dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được câu này:
"Xin lỗi, anh thích em."
Rõ ràng là một lời tỏ tình, nhưng cảm giác tuyệt vọng liều c.h.ế.t lại mãnh liệt đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Khi ống kính lia đến điện thoại của Tống Ngọc, màn hình đang sáng lên hiển thị bài đăng công khai trên vòng bạn bè của tôi và Triệu Tinh Vũ.
Chỉ là lúc đó không ai để ý.
Cả mạng vẫn đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng, điên cuồng suy đoán cô gái khiến thiên tài thiếu niên cảm thấy tự ti đến mức nào.
Kết quả là tối hôm đó, tin tức Tống Ngọc tự tử vì trầm cảm nhanh chóng lên top tìm kiếm.
Câu nói "Anh thích em" cũng trở thành lời trăn trối cuối cùng.
Ngày hôm sau, khi phóng viên chủ động tìm đến tôi, nói muốn đưa tôi đến chỗ ở của Tống Ngọc, Triệu Tinh Vũ đã nhanh miệng lên tiếng trước:
"Chị ơi, hình như chị nhận nhầm người rồi. Trần Chi Chi làm sao có thể dính líu đến Tống thần được, cờ bay cô ấy còn không biết chơi, nói gì đến cờ vây. Em là fan trung thành của Tống thần, hội trưởng club fan của cậu ấy, nếu chị muốn tìm hiểu tình hình, cứ để em đi thay nhé."
Tôi nhẹ nhàng đá Triệu Tinh Vũ một cái, nhưng cũng không thể không thừa nhận những gì cậu ấy nói.
Đối với tôi, Tống Ngọc hoàn toàn là một sự tồn tại ở một thế giới khác.
Trong mắt tôi, cậu ấy chỉ là một thiên tài trầm lặng trong một lĩnh vực mà tôi không quen thuộc.
2
Căn hộ của Tống Ngọc nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh, đẩy cửa thư phòng ra, thứ đập vào mí mắt là bức tranh chân dung thiếu nữ được ghép từ những quân cờ trắng đen khổng lồ.
Tinh tế, sống động, gây ấn tượng mạnh, từng chi tiết đều thể hiện tình cảm mãnh liệt không thể tan biến của người sáng tạo, một lòng một dạ hướng về người trong tranh.
Anan
Khiến người ta không thể không muốn chụp ảnh lưu niệm.
Nếu thiếu nữ này không phải là tôi.
Tôi bước vào, nhìn tủ thuốc đầy ắp những hộp thuốc chống trầm cảm in chữ nước ngoài trước mặt.
Giáo viên của Tống Ngọc, nhân vật hàng đầu trong giới cờ vây, thở dài sau lưng tôi, nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ này số khổ, từ nhỏ đã bị bạo hành gia đình, mười hai tuổi lại tận mắt chứng kiến cha mẹ đánh nhau đến chết, trở thành trẻ mồ côi."
"Trần Chi Chi, em là người duy nhất cậu ấy còn lưu luyến trên thế gian này."
Ánh mắt tôi chuyển sang chiếc kẹp tóc dâu tây vỡ nát, nửa gói xoài sấy dở dang, cùng mẩu giấy nhỏ tôi đã vô tình ném ra ngoài cửa sổ khi đang tán gẫu với Triệu Tinh Vũ trong giờ tự học được trưng bày trong tủ kính bên cạnh.
Trên đó viết: "Mẹ ơi, sao con trai mặc áo khoác gió đen lại đẹp trai thế nhỉ".
...
Những thứ rác rưởi mà tôi vứt đi một cách tùy tiện, đều được cậu ấy nâng niu trân trọng cất giữ.
Ngược lại, những tấm bằng khen và cúp vô địch quý giá lại bị vứt lăn lóc ở góc phòng.
"Vậy ra, cậu ấy nhìn thấy bài đăng công khai của em nên mới chọn từ bỏ mạng sống."
Mắt thầy giáo đỏ hoe: "Mấy năm nay, Tống Ngọc được tung hô lên tận mây xanh, bề ngoài thì vô cùng vẻ vang, nhưng thực ra tinh thần ngày càng suy sụp, mỗi đêm chỉ có thể nhìn ảnh của em mới có thể chợp mắt được một lúc."
Tôi không nhịn được hỏi: "Thầy ơi, rốt cuộc Tống Ngọc thích em vì lý do gì..."
Chưa nói hết câu, đầu tôi bỗng nhiên đau nhói, trước khi mất đi ý thức, tôi chỉ thấy miệng thầy giáo mấp máy, nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào.