Cười đại tỷ và nhị tỷ làm hỏng danh tiếng, lại cười ta là đồ ngốc nói toàn lời vô nghĩa.

Ta thấy nàng ta cười quá to, phát điên đè nàng ta xuống bãi cỏ, đánh tới tấp.

Mưa xuân vừa tạnh, bãi cỏ lầy lội.

Con công hoa kiêu ngạo, vừa nhặt bùn trên đầu và mặt, vừa khóc vừa mắng:

"Cha ta là Thừa tướng, là trọng thần được tiên đế uỷ thác, ngươi sao có thể đánh ta?"

Cha ngươi! Cha ngươi! Lại là cha ngươi!

Ta đánh ngươi, chính là vì ngươi dựa vào cha.

Con công hoa nghiến răng, dậm chân, lại phủi phủi bùn đất đầy người, vừa khóc vừa chạy đi tìm phụ thân là Thừa tướng đang ở trong cung.

Lời còn chưa nói hết, lại bị thân phụ đánh cho một trận.

Khi Khương Thừa tướng dẫn con gái đến xin lỗi, ta và Ôn Chiêu đang bị thái hậu phạt quỳ ở Hoài Ân điện.

Ôn Chiêu ở Thượng thư phòng rất ngoan ngoãn, chuyện này vốn chẳng liên quan đến nàng.

Nhưng ai bảo lúc ta đánh Khương Phù, nàng lại đổ bùn lên người Khương Phù.

Chuyện này là mâu thuẫn giữa ba chúng ta.

Nhưng Khương Thừa tướng lại bắt Khương Phù quỳ trên đất, hướng về những bức họa đầy tường của Hoài Ân điện mà dập đầu bồi tội.

Ngày đó, Khương Phù bị đánh hai trận, vừa dập đầu vừa rớt bùn.

Nhìn hai bức họa nữ tử mới tinh trong điện, nàng "Oa" một tiếng khóc òa lên:

"Thẩm Uyển Từ, mạng của đại tỷ và nhị tỷ ngươi sao lại khổ đến thế!"

Chỉ vì câu nói này, ba chúng ta quyết định kết nghĩa vườn đào, uống m.á.u ăn thề.

Hoa mơ nở rồi lại tàn, chim sẻ bay về phương nam rồi lại trở về.

Không biết từ lúc nào, ba chúng ta đã mười hai tuổi.

Gần đến Tết Trung thu, Khương Phù dẫn chúng ta đến Trường Hà thả đèn hoa đăng cầu nguyện.

Nhìn nguyện vọng đặt trên tim đèn, theo dòng nước trôi càng lúc càng xa.

Khương Phù hỏi ta: "Ngươi cầu nguyện điều gì?"

Không biết vì sao, ta lại nhớ đến Hoài Ân điện năm đó, cùng phụ thân và đại ca ở xa nơi biên ải.

"Ta muốn trở thành nữ tướng quân oai phong trên chiến trường, theo phụ huynh thu hồi đất đai, chiến đấu trên sa trường."

Khương Phù quay mặt đi, vẻ mặt có chút mơ hồ:

"Ngươi không muốn làm hoàng hậu sao?"

Thấy ta kiên quyết lắc đầu, trong mắt thiếu nữ bỗng chốc lấp lánh ánh sao:

"Vậy khi ta lớn lên sẽ làm hoàng hậu, ngươi bảo vệ biên cương cho bách tính, ta sẽ cùng hoàng đế thủ vững giang sơn."

Năm tám tuổi, những bức họa đầy tường của Hoài Ân điện đã khắc sâu vào số mệnh của ta, cũng được nàng ta giấu trong lòng.

Đó là cung điện được xây dựng từ khi Đại Chu khai quốc, bên trong treo vô số bức họa công thần.

Tất cả bọn họ đều là trung thần nhà họ Thẩm, báo quốc mà c h ế t, m.á.u nhuộm giang sơn.

Có tằng tổ phụ, tổ phụ, tam thúc, đại bá của ta...

Hai bức họa cuối cùng khiến Khương Phù khóc không thành tiếng, chính là đại tỷ tư thông cùng thư sinh và nhị tỷ nửa đêm cưỡi ngựa bỏ trốn khỏi kinh thành.

Thiên hạ thà cười rụng răng cũng không muốn tin.

Giang sơn xã tắc ngày nay.

Là hai nữ nhi bại hoại phong tục nhà họ Thẩm, dùng cách tự hủy hoại thanh danh mà tạo nên.

Tiên đế bệnh nặng, ta được một chiếc kiệu đưa vào cung.

Cái gì xung hỉ, cái gì tranh sủng... đều là giả.

Hoàng thúc phụ thương ta yêu ta đã mất từ lâu, ông mất nửa tháng trước khi ta vào cung.

Long thể băng hà, bí mật không phát tang, chỉ vì Ninh vương nắm giữ binh quyền, dẫn 100.000 tinh binh vây công kinh thành, mưu đồ soán vị.

Đại tỷ tư thông cùng thư sinh, thực chất là phụng mật tín của tiên đế, đi đón thái tử Ôn Duật bị vây khốn ở Định Châu.

Nhị tỷ nửa đêm bỏ trốn, thực chất là cầm binh phù của phụ thân, điều động Thiên Sách quân gần kinh thành nhất.

Phụ thân dẫn quân trấn thủ ở cửa thành, bí mật hẹn ước với thái hậu.

Ta vào cung, viện quân đến; tiếng chuông tang vang lên, nghịch tặc bị g i ế t.

Cảnh Hòa năm thứ nhất, m.á.u nhuộm cửa cung. Mọi người liều c h ế t chiến đấu, bảo vệ hoàng đế nhỏ tuổi đăng cơ.

Cũng trong năm đó, đại tỷ của ta cùng phó tướng cải trang thành thư sinh, bị loạn tiễn b.ắ.n c h ế t.

Nhị tỷ cùng viện quân g i ế t ra khỏi vòng vây cũng bị thương nặng, không qua khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play