Hoàng đế băng hà, đường cô mẫu trở thành thái hậu, đương nhiên phải ở Từ Ninh cung.
Vào Từ Ninh cung ta mới phát hiện, thái hậu không tốt như lời phụ thân nói.
Bà biết trẻ con sợ bóng tối, lại sai người nhốt ta vào căn phòng tối om. Ban ngày không cho mở cửa, ban đêm không cho thắp đèn.
Bà biết trẻ con không chịu được đói nhưng lần nào ta cũng đói cồn cào, cung nhân chỉ cho ta chút lương khô cứng như đá.
Bà biết trẻ con sợ nhất bị đánh vào lòng bàn tay nhưng khi ta lặng lẽ di chuyển ghế đẩu, muốn cạy cửa sổ trèo ra ngoài thì lại bị ma ma đánh cho kêu gào loạn xạ.
Ngày thứ ba vào cung, ta đang ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn, dùng hết kiến thức cả đời để nguyền rủa lão yêu bà, bên cạnh truyền đến một giọng nói mềm mại:
"Bên ngoài nguy hiểm, mẫu hậu đang bảo vệ chúng ta."
Nàng chính là Ôn Chiêu công chúa cùng tuổi với ta.
Con gái út được đường cô mẫu yêu thương nhất, là muội muội mà Thái tử Ôn Duật yêu thương nhất.
Bảo vệ?
Là bảo vệ đến mức có thể c h ế t đói sao!
Thấy vẻ mặt ta đề phòng, Ôn Chiêu ngoan ngoãn nghiêm túc giải thích:
"Nếu không thì sao ta cũng bị nhốt ở đây, cũng phải ăn lương khô cả ngày..."
Thiếu nữ nghiêng đầu đánh giá ta, đôi mắt đen trắng rõ ràng, giống như nai con linh động, khiến người ta nhất thời không nỡ phản bác.
Mãi đến hai ngày sau, cửa lớn Từ Ninh cung mới từ từ mở ra.
Ta mới hiểu được "bảo vệ" trong miệng Ôn Chiêu là gì.
Quay mắt nhìn lại, đó là hoàng cung như thế nào?
Xác c h ế t khắp nơi, m.á.u chảy thành sông...
Cung nhân bận rộn múc nước, ra sức lau chùi bậc thang và tường cung bằng ngọc bị nhuộm máu.
Nhiều năm sau, ta vẫn không thể quên được ngày như ác mộng đó.
Cảnh Hòa năm thứ nhất, tiên đế băng hà, Ninh vương phản loạn.
Phụ thân và đại ca thống lĩnh quân đội bình loạn, g i ế t c h ế t nghịch tặc, bảo vệ thái tử Ôn Duật mới mười tuổi lên ngôi xưng đế.
Phụng theo di chiếu tiên hoàng, thái hậu buông rèm chấp chính, Khương tướng cùng Tĩnh Bắc hầu phò tá hoàng đế nhỏ tuổi lên ngôi, cha già và ca ca ta trấn thủ giang sơn.
Vào mùa xuân năm đó, mọi người bận rộn định quốc hiệu, tổ chức đại điển đăng cơ.
Nhưng đại tỷ tư thông và nhị tỷ bỏ trốn đi đâu rồi?
Mọi người muốn nói lại thôi nhưng lại không nhịn được đỏ hoe mắt.
Năm thứ hai vào cung.
Thái hậu thấy ta dẫn Ôn Chiêu nghịch ngợm, liền tìm mấy nữ nhi nhà thế gia vào cung, mời lão tiên sinh dạy chúng ta đọc sách.
Trên lớp, lão tiên sinh hỏi chúng ta muốn trở thành người như thế nào.
Ta suy nghĩ một chút, kiên định ngẩng đầu:
"Muốn trở thành người giống như đại tỷ và nhị tỷ."
"Trở thành người như các nàng, khiến nhà họ Thẩm và phụ thân vô cùng tự hào..."
Vừa dứt lời, cả lớp cười ồ lên.
Cười hả hê nhất chính là con gái của Khương Thừa tướng, Khương Phù.
Nàng ta vốn không ưa ta, cả ngày ăn mặc như con công hoa, lúc nào cũng "Cha ta là Thừa tướng."
Nàng ta cười nhà họ Thẩm ta gặp vận rủi.