Quả nhiên, những viên kẹo trong túi của người chơi đều là từ tiệm kẹo của Kỳ Thời.

Bóng đen vui vẻ vặn vẹo thân mình, cẩn thận ngậm lấy một viên kẹo như thể là bảo vật. Lưỡi khẽ chạm vào, nếm chút vị ngọt, nhưng lại kiềm chế, sợ sẽ ăn hết quá nhanh. Tuy vậy, không thể cưỡng lại được, nó lại liếm thêm một lần nữa.

Nhưng không sao, trong túi còn có hơn mười viên kẹo. Bóng đen sung sướng đến mức cơ thể phình to hơn. Nếu nó có đuôi, hẳn đã vẫy đến nỗi cuộn lên thành xoắn ốc.

Niềm vui không kéo dài lâu, vì Hứa Dĩ xuất hiện. Áp lực từ hắn lan tỏa, đôi mắt trong bóng tối dần trở thành màu đen sâu thẳm. Hứa Dĩ - vai hề - vẫn còn dính vết máu trên mặt. Hắn nhìn xuống bóng đen với ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói đầy cảnh cáo: “Đây là của ta.”

Hứa Dĩ phát hiện bóng đen đang ăn vụng kẹo.

Bóng đen cố gắng phản kháng, nhưng nó vốn chỉ là thứ mà Hứa Dĩ tạo ra. Làm sao có thể chống lại bản thể mạnh mẽ của mình? Cuối cùng, nó chỉ có thể cuộn tròn cơ thể lại, e dè trước sự hiện diện của Hứa Dĩ, đành nhìn hắn lấy hết số kẹo đi.

Bóng đen: QVQ

Sao có thể lấy kẹo của mình chứ?

Dù có kháng nghị, bóng đen chỉ có thể rút lại một viên kẹo cuối cùng rồi chạy trốn, sợ rằng Hứa Dĩ sẽ phát hiện và bắt nó nhả ra viên kẹo ấy.

Bóng đêm tĩnh lặng như mặt nước, ánh đèn từ vòng quay vẫn lạnh lẽo, dù công viên giải trí vào đêm vẫn rực rỡ, nhưng không thể xua tan sự lạnh lẽo ăn sâu vào tận xương. Công viên này vào ban đêm ẩn chứa vô số nguy hiểm, những âm thanh kinh hoàng mà con người không thể nghe thấy nhưng lại rõ ràng với Hứa Dĩ.

Tiếng hét, tiếng rên rỉ, tiếng máu rơi xuống đất, tiếng cuối cùng khi một người chơi gục xuống. Hứa Dĩ đều nghe thấy rõ.

Quá ồn ào, khiến đầu hắn đau nhức.

Không khí tràn ngập mùi máu và sự phân hủy, thật khó chịu.

Hứa Dĩ ghét nơi này.

Dẫm lên những vệt máu dính dưới chân, hắn bước về phía tiệm kẹo. Cửa kính và rèm đều đã kéo lại, chỉ có thể nhìn thấy chút ít qua khe hở. Bên trong tiệm kẹo ngày xưa rực rỡ, giờ đã trống rỗng, không còn một viên kẹo nào. Kỳ Thời chắc hẳn đang nghỉ ngơi ở đâu đó trong tiệm.

Mùi kẹo bị nghiền nát lan tỏa trong không khí, vị ngọt che lấp đi sự chán ghét của Hứa Dĩ với những âm thanh và mùi hôi tanh. Cơ thể hắn kêu gào muốn phá vỡ cánh cửa kính, để có thể ôm lấy Kỳ Thời, hoặc hôn lên đôi môi nhạt màu ấy, hút cạn máu anh, để xoa dịu sự lạnh lẽo và trống rỗng trong lòng.

Nhưng hắn cố nhẫn nhịn.

Chờ thêm một chút nữa thôi.

Những ngày qua, Hứa Dĩ luôn lặng lẽ quan sát Kỳ Thời từ một góc khuất. Khi thấy anh tặng kẹo và mỉm cười với khách, trái tim Hứa Dĩ lại đập rộn ràng một cách kỳ lạ. Cảm giác đó khiến hắn bối rối, nhưng hắn không ghét nó.

Chỉ cần chờ thêm một chút nữa, Kỳ Thời vốn thuộc về hắn, không cần phải vội vàng khiến anh sợ hãi.

Hứa Dĩ cúi xuống nhìn chân phải của mình, nơi vẫn còn tàn tật. Phải giấu nó đi, nếu không Kỳ Thời sẽ ghét hắn, sẽ sợ hãi hắn.

Không thể để anh sợ.

Hứa Dĩ sẽ che giấu tất cả, che giấu sự khiếm khuyết. Lần sau khi gặp lại, hắn sẽ xuất hiện trong hình dáng mà Kỳ Thời thích nhất.

Và khi đó, hắn sẽ cướp lấy Kỳ Thời, giấu anh đi.

Giấu đến nơi mà chỉ có hắn biết.

 

---

【Tích, thời gian đếm ngược: 24 giờ. Cốt truyện tiến tới giai đoạn "Cuồng hoan công viên giải trí."】

Hệ thống 001 nhắc nhở: “Cuồng hoan công viên giải trí vào ban đêm, không nơi nào an toàn. Dù là NPC hay người chơi, tất cả đều phải vượt qua vòng quay trước khi thời gian kết thúc. Hãy chú ý, không có nơi nào an toàn, ngay cả nơi bạn nghĩ là an toàn cũng chính là hang ổ của quái vật.”

Sau khi vượt qua sáu ngày trong tiệm kẹo, Kỳ Thời biết ngày cuối cùng sẽ không còn sự an toàn nào nữa. Cuối cùng anh cũng phải rời khỏi nơi trú ẩn này.

Công viên giải trí vào ban ngày tràn ngập ánh nắng và những âm thanh vui tươi. Cả công viên như đang chúc mừng sự bắt đầu của “Cuồng hoan công viên giải trí.”

Rời khỏi tiệm kẹo, Kỳ Thời không đi xa mà ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, lặng lẽ chờ đêm đến.

Dưới bóng cây râm mát, Kỳ Thời ngồi một mình, ánh nắng bị những tán lá che khuất, khiến cho không gian trở nên dịu mát. Thỉnh thoảng, vài người chơi đi qua, thấy anh ngồi đó liền tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí có người nhận ra anh là NPC của tiệm kẹo. Nhưng rồi họ do dự và không dám lại gần.

Họ đều e dè trước vẻ đẹp nổi bật của Kỳ Thời, dù anh trông vô hại. Sự e dè này đến từ danh sách những người chơi đã chết trong tiệm kẹo – một danh sách dài đáng sợ.

Một con vẹt không biết từ đâu bay đến. Nhìn bộ lông sặc sỡ của nó, những người chơi như thấy thứ gì đáng sợ, vội vã bỏ đi.

Là vẹt của Hứa Dĩ. Kỳ Thời nhận ra nó ngay. Con vẹt đậu lên chiếc ghế bên cạnh anh, khẽ vỗ cánh và nhìn anh chăm chú.

Nhưng nó có gì đó khác lạ. Nó không còn hồ hởi nói chuyện như trước, đôi mắt trong sáng giờ đã bị bao phủ bởi màu đỏ máu, ánh mắt sắc lạnh đầy công kích.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play